Mục lục
Thú phi thiên hạ - thần y đại tiểu thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này sắc mặt Tiêu Thiên Dịch tái nhợt, cũng hiểu rõ ý tứ của Vân Thiên Vũ.


Nếu y không giết phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho y, nhất định sẽ đoạt lại hoàng vị, sau đó trao hoàng vị cho nhi tử yêu quý.


Nhi tử mà lão ta yêu quý là ai?


Cơ thể Tiêu Thiên Dịch đột ngột lui về sau: "Nàng nói nhi tử mà phụ hoàng quý nhất là bát đệ Thiên Giác, đó là nhi tử do Nam Dương Vương phi sinh ra, được phụ hoàng âm thầm an bài dưới danh nghĩa của Sở chiêu nghi."


Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng cong khóe miệng: "Không sai, bát hoàng tử Tiêu Thiên Giác chính là nhi tử do Nam Dương Vương phi sinh ra."


Việc này là Tiêu Cửu Uyên vô ý nói với nàng.


Người trong cung cơ bản chưa từng được gặp Nam Dương Vương phi, nhưng Tiêu Cửu Uyên đã gặp qua.


Bát hoàng tử Tiêu Thiên giác rất giống Nam Dương Vương phi.


Vì bảo vệ bát hoàng tử Tiêu Thiên Giác, cho nên từ trước tới nay hoàng thượng rất ít để cho y lộ diện, chỉ làm cho y học tập trong cung.


Trong đình ngắm sao, Tiêu Thiên Dịch mặt tái nhợt không có chút huyết sắc.


Hắn bất lực ngã ngồi lên ghế đá: "Vì sao, vì sao lại như vậy."


"Ta không muốn giết phụ hoàng."


"Nếu như thế, vậy người liền đợi bị người giết đi, ta đã nói nhiều như vậy, nói thêm nữa cũng vô ích, hoàng thượng tự mình định đoạt đi."


Vân Thiên Vũ quay người muốn đi.


Tiêu Thiên Dịch đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút."


Vân Thiên Vũ dừng lại nhìn về phía Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch đã tỉnh táo rất nhiều, quanh thân nổi lên hàn ý, đôi mắt hoàn toàn âm trầm.


Y chậm rãi mở miệng: "Ta sẽ tra rõ ràng, nếu quả thật là như thế, ta sẽ động thủ, chẳng những là phụ hoàng, ngay cả nghiệt tử Tiêu Thiên Giác ta cũng sẽ không lưu lại "


Chỉ có diệt trừ phụ hoàng và Tiêu Thiên Giác, hắn mới có thể ngồi vững vàng trên giang sơn hoàng vị này.


"Tốt, người đã bằng lòng động thủ, ta cho người một loại độc dược ai cũng không tra được, chỉ cần trúng phải sẽ dần dần chết đi."


Vân Thiên Vũ nói xong liền lấy thuốc ra giao cho Tiêu Thiên Dịch.


Tiêu Thiên Dịch nhận thuốc rồi nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi mở miệng: "Vũ nhi, vì sao nàng muốn giết hoàng đế."


"Bởi vì nếu ông ta còn sống, sẽ tiếp tục đối phó ta, ta rất chán ghét, cho nên muốn giết ông ta."


Sau khi nói xong nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Dịch, cổ quái cười một tiếng.


Nụ cười như vậy làm Tiêu Thiên Dịch hơi kinh hãi.


Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: "Cho nên hoàng thượng cũng không nên tùy tiện trêu chọc ta và Tiêu Cửu Uyên, nếu không?"


Nếu không nàng không bảo đảm chính mình sẽ làm ra chuyện gì.


Vân Thiên Vũ nói xong liền nhảy ra ngoài đình ngắm sao, Tiêu Thiên Dịch thấy nàng nhảy xuống, không nhịn được sốt ruột vọt tới đình bên cạnh kêu lên.


"Vũ nhi, nếu như, nếu như ta để nàng làm hoàng hậu của ta, nàng có bằng lòng không?"


Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, tức giận nói: "Hoàng thượng về sau chớ lại nói lời như vậy, ta chỉ có thể là thê tử của Tiêu Cửu Uyên, sẽ không là thê tử của bất kỳ kẻ nào khác."


Vân Thiên Vũ nói xong nhảy xuống đất, không thèm quan tâm Tiêu Thiên Dịch sau lưng ra sao.


Hắc Diệu đi theo sau Vân Thiên Vũ, sắc mặt khó coi nói không nên lời, hung hăng trừng Tiêu Thiên Dịch. Gã đoán quả nhiên không sai, tên hoàng đế đáng giận này vậy mà lại dám tơ tưởng đến Linh Nghi quận chúa, còn nói cái gì cho nàng ngôi vị hoàng hậu.


Đáng chết.


Vân Thiên Vũ mang theo Hắc Diệu xuất cung, không chút nào lo lắng Tiêu Thiên Dịch sẽ không xuống tay với hoàng đế.


Theo hiểu biết của nàng về Tiêu Thiên Dịch, trong lòng y hoàng vị đặc biệt quan trọng, hiện tại mắt thấy hoàng vị sắp đến, y sao có thể để cho người ta cướp đi đây.


Cho nên Tiêu Thiên Dịch nhất định sẽ không giữ lại lão hoàng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK