“Vậy giờ phải làm sao? Không phải không thể tra ra được người thực sự bỏ đọc người sao, ta nghĩ người bỏ độc người chắc chắn không phải thái tử, thái tử chỉ giết vị hôn thê của người, phái người ám sát người, như vậy mới đúng nếu thái tử bỏ độc người thì những chuyện sau này thực sự quá thừa.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Cửu Uyên vô cùng tức giận, trừng hai mắt, sau đó hít sâu, từ từ trầm giọng nói: “Như vậy khi thái tử tới giết hoàng đế, ta sẽ hỏi tới tẩm cung của hoàng đế nhân cơ hội hỏi nó xem có phải chuyện hạ độc là do nó làm.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ vừa đồng ý, đột nhiên Tiêu Cửu Uyên thở dài: “Có người tới.”
Hai người nhanh chóng nhìn ra phía cửa cung điện của hoàng đế, quả nhiên có vài bóng đến đang nhanh chóng bay tới cung điện của hoàng đế.
Người đến đầu tiên là được người khác đưa tới, thể hiện rõ hành động bất tiện. Người này không hề ngoài dự đoán, chính là thái tử. Thái tử đưa người đi vào cung điện của hoàng đế, thẳng đến tẩm cung của hoàng đế.
Lúc này hoàng đế đang nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh ở ngoài tẩm cung, đột nhiên mở mắt ra thấy thái tử mang theo thuốc hạ hùng hổ xông vào.
Trên thực tế thái tử vì bị Vân Thiên Vũ đánh, vẫn chưa thể tự đi lại, nên vẫn phải có thuộc hạ đưa vào.
Nhưng vì ánh mắt gã đục ngầu, hai mắt vằn đỏ, cho nên nhìn vô cùng hùng hổ.
Gã vừa bước vào nhanh chóng rút một cây kiến bên người thuộc hạ, cố gắng vọt tới trước mặt hoàng đế, sau đó chĩa kiếm vào người hoàng đế: “Phụ hoàng người đừng trách con.”
Sắc mặt hoàng đế đen lại, xanh thẫm, hung hăng trừng mắt nhìn thái tử: “Nghiệt tử, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Đế tức giận, thái tử hơi run sợ, tay cầm kiếm cũng run lên.
Nói thật gã đã sống trong uy quyền của hoàng đế rất lâu, trái tim và cơ thể đều bị lão ta áp chế, nên hoàng đế giận, thái tử sẽ run sợ.
Nhưng thái tử nhanh chóng nghĩ tới người của mình không còn ngày nào tươi đẹp liền tức giận, trừng mắt nhìn hoàng đế kêu lên: “Phụ hoàng, nhi tử không muốn làm hại người, người hãy lập tức hạ một thánh chỉ thoái ngôi, chỉ cần người nhường ngôi hoàng đế, làm thái thượng hoàng, nhi tử sẽ không gây khó dễ cho người.”
Thái tử cũng thực sự nghĩ vậy, chỉ cần hoàng đế nhường ngôi cho gã, gã sẽ không giết phụ hoàng.
Đáng tiếc sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, trong mắt không hề có chút tình cảm nào, chỉ còn sự lạnh lùng độc ác: “Nghiệt tử, ngươi cho là ngươi có năng lực ngồi lên ngôi hoàng đế sao? Đồ phế vật nhà người, còn muốn làm hoàng đế.”
Hoàng đế không mắng còn đỡ, một khí đã mắng thái tử lại bị chọc giận, đỏ mặt tía tai chỉ vào hoàng đế: “A, người lại nói con như vậy, nhiều năm qua con cẩn thận nghe lời người, giúp người làm việc, người lại vẫn nói con như vậy.”
Thái tử nói xong kề kiếm vào cổ hoàng đế.
Đúng lúc này, hoàng đế lăn một vòng lớn trên giường, sau đó hướng vào chỗ tối quát to: “Người đâu, bắt thái tử lại.”
Trong tẩm cung, một vài thuộc hạ lắc mình xuất hiện, đến chỗ thái tử.
Thái tử lui về phía sau, trường kiếm vẫn chỉ vào hoàng đế: “Người đã máu lạnh vô tình như vậy thì đừng trách con trở mặt, người đâu giết hoàng đế đi, chờ bổn cung đăng cơ, ai cũng sẽ được thưởng hậu hĩnh.”
Bên ngoài tẩm cung đã có một vài bóng dáng tiến vào tẩm cung, những thuộc hạ kia là do Tưởng gia sắp xếp vào làm thị vệ trực trong cung, trong đó không ít người là cao thủ linh lực.