Cô gái này thấy Vân Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ phát hiện cái gì đó, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, cảnh cáo nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này có chút quen mắt, nàng giống như từng biết nàng ấy.
Cô gái mắt thấy Vân Thiên Vũ vẫn nhìn chằm chằm nàng, thân thể hơi nghiêng, dựa vào gần nhỏ giọng cảnh cáo: "Chớ có nhiều chuyện."
Khi nữ tử tiến lại gần, trong đầu Vân Thiên Vũ thoáng qua một người.
"Biểu tỷ."
Tiếng nói này vừa ra khỏi miệng, trong đầu Vân Thiên Vũ liền nhiều thêm một chút ký ức, cưỡi ngựa xem hoa, nàng rốt cuộc biết tại sao mình đối với nữ tử trước mặt này quen thuộc, bởi vì nàng ấy không phải là ai khác, nàng ấy chính là người của người của Lục gia nhà mẹ của Vân Thiên Vũ.
Lục gia nguyên là Hộ bộ thượng thư, hơn mười năm trước, bởi vì tham ô một khoản tiền lớn mà bị hoàng thượng hạ lệnh chém đầu.
Vân Thiên Vũ từ đầu trong trí nhớ biết được, trước khi Lục gia bị xử tử, cuộc sống của nàng quả thật không tệ, bởi vì cậu mợ của nàng, đối với nàng rất tốt, thường đón nàng qua tiểu phủ.
Biểu tỷ của nàng Lục Gia so với nàng lớn hơn hai tuổi, đối với nàng đặc biệt tốt, coi nàng như thân muội muội đối đãi giống nhau.
Không nghĩ tới Lục Gia thế nhưng không có chết.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ sáng lên một cái, sau đó đưa tay nắm tay Lục Gia, thấp giọng nói: "Biểu tỷ, ta là Vũ Mao."
Nàng nhớ trí nhớ, biểu tỷ của nàng Lục Gia gọi nàng như vậy.
Vân Thiên Vũ dứt lời, Lục Gia ngây ngẩn cả người, dường như nghĩ tới điều gì, nắm thật chặt tay của Vân Thiên Vũ, vừa nghẹn ngào vừa nói: "Vũ Mao, những năm này ngươi chịu khổ đi, thật xin lỗi, đừng trách biểu tỷ không tới tìm ngươi, biểu tỷ muốn báo thù."
Vân Thiên Vũ biết Lục Gia nếu không phải bất đắc dĩ, nhất định sẽ tìm đến đời trước, bởi vì nàng ấy trước đây đối xử với Vân Thiên Vũ quả thật tốt vô cùng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, lắc đầu: "Ta không sao, tốt lắm."
Nàng nói xong đưa tay thay Lục Gia bắt mạch, rất nhanh tra ra Lục Gia bị thương.
Vân Thiên Vũ cẩn thận từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một viên thuốc, đưa tới trong tay Lục Gia, sau đó nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, đây là đan dược trị thương, ngươi mau ăn vào đi."
Lục Gia có chút ngoài ý muốn, sửng sốt một chút, không nghĩ tiểu biểu muội sẽ có đan dược, xem ra biểu tỷ như nàng ấy cần phải phấn đấu nhiều hơn.
"Cảm ơn ngươi, Vũ Mao."
"Đừng nói nhiều như vậy, mau ăn vào đi."
Để tránh làm cho người ta nhìn ra sơ hở, Lục Gia bị thương, sắc mặt khó coi, nếu như có người chú ý, tất nhiên sẽ phát hiện dấu vết, sở dĩ không bị phát hiện, nguyên nhân do hoàn cảnh hỗn loạn, không ai chú ý tới nàng.
Nhưng đợi đến tướng quân dẫn người tới, sẽ dễ dàng phát hiện nàng không được bình thường.
Lục Gia lập tức cẩn thận cúi đầu, lấy ống tay áo che ăn vào đan dược.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu chú ý động tĩnh bốn phía, phòng ngừa có người chú ý tới Lục Gia có cái gì không đúng.
Đúng lúc này, Vân Thiên Vũ cảm nhận được một mũi nhọn sắc bén bắn thẳng đến đây, trong lòng nàng phát lạnh, thật nhanh nhướng mắt lên nhìn sang, liền thấy Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng, lại nhìn Lục Gia, sau đó ánh mắt của hắn âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, môi lẩm nhẩm, ngươi thật sự rất biết gây chuyện.
Lời này của hắn cho biết hắn đã biết Lục Gia có cái gì không đúng, bất quá Vân Thiên Vũ cũng không lo lắng, quan hệ giữa Tiêu Cửu Uyên và Tưởng gia không hẳn là tốt, hắn sẽ không hảo tâm nói cho Tưởng gia điều gì.
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng, không có để ý tới Tiêu Cửu Uyên, chỉ quay đầu nhìn về Lục Gia, thấy Lục Gia bởi vì phục dụng đan dược, sắc mặt tái nhợt biến mất, hồng nhuận rất nhiều.
Vân Thiên Vũ yên tâm, chẳng qua nàng rất nhanh nghĩ đến lúc trước người kia nói, tướng quân cho người dẫn Linh Lôi Khuyển tới đây.
Đây là một Linh Thú đối với mùi vô cùng nhạy cảm.