Tiêu Dạ Thần đi tới cửa rồi dừng lại, gã quay đầu nhìn sang, trong đôi mắt là ý cười chúc phúc.
Gã cười quay người đi thẳng ra ngoài.
Diệp Gia đi theo đằng sau gã, nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của Tiêu Dạ Thần, cuối cùng Diệp Gia cũng thở phào một hơi, xem ra nam nhân này đã thật sự buông được Vũ Mao rồi, kết cục như vậy đúng là không tệ.
Diệp Gia cười khẽ đứng lên, đêm qua Tiêu Dạ Thần đưa nàng trở về, trong khoảnh khắc nhìn thấy gã, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình có thể tình nguyện làm tất cả vì nam nhân này.
Chỉ là tấm lòng này của nàng không thể để cho gã biết.
Tiêu Cửu Uyên thấy trong đại sảnh không còn ai liền kéo Vân Thiên Vũ qua, hắn ôm nàng ngồi trên đùi mình.
Ánh mắt hắn dịu dàng sáng ngời, khóe môi cong lên mang theo ý cười.
"Vũ nhi, cuối cùng ta cũng khiến cho Hoàng huynh hạ chỉ ban hôn, bây giờ nàng chính là vị hôn thê của ta, chẳng mấy chốc sẽ trở thành chính phi của Tiêu Cửu Uyên ta."
"Trước đây ta rất hồ đồ, về sau ta sẽ..."
Tiêu Cửu Uyên chưa nói xong đã bị Vân Thiên Vũ che miệng.
"Tiêu Cửu Uyên, ta lo lắng Hoàng Thượng sẽ tính kế người, cho nên người cẩn thận một chút đi."
"Ta biết, ta sẽ cẩn thận."
Tiêu Cửu Uyên nói xong lại ôm Vân Thiên Vũ.
"Vũ nhi, ta dự định bế quan tu luyện, ta đã ở lam linh đỉnh phong quá lâu rồi, lúc đầu đã sớm có thể thăng cấp, nhưng ta luôn luôn áp chế, không để cho nó thăng cấp, bây giờ ta phải tu luyện, bởi vì chỉ khi linh lực cường đại lên, ta mới có thể bảo vệ được nàng."
"Không bằng hai chúng ta cùng tiến vào Tụ Linh trận bế quan tu luyện, nàng thấy thế nào?"
Tiêu Cửu Uyên dụ dỗ nói.
Vân Thiên Vũ ngẫm nghĩ, hơi băn khoăn nói: "Ta vốn có dự định mấy ngày nay không ra ngoài, chuyên tâm luyện đan dược để cải thiện gân mạch cho binh tướng của An Thân Vương phủ."
Tiêu Cửu Uyên nhíu mày, nghĩ đến Vân Thiên Vũ muốn luyện đan dược giúp nhiều người như vậy thì càng đau lòng, hắn ra sức thuyết phục nàng.
"Nàng cũng đã ở lam linh đỉnh phong một thời gian rồi, lúc này nên tu luyện thăng cấp thôi, điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải cường đại lên."
"Nếu như ta và nàng xảy ra chuyện gì, cho dù nàng có cải thiện gân mạch cho binh tướng của An Thân Vương phủ cũng đâu có ý nghĩa gì, trái lại chỉ cần nàng có năng lực cường đại, ta nghĩ không ai dám tuỳ tiện động đến người của An Thân Vương phủ."
Lời nói của Tiêu Cửu Uyên làm Vân Thiên Vũ hơi dao động.
Ngẫm lại, nàng cảm thấy tu luyện thăng cấp trước, sau đó lại luyện đan dược cải thiện gân mạch cho binh tướng An Thân Vương phủ cũng không tệ.
"Được, vậy hai chúng ta cùng đi Tụ Linh trận ở Ly Thân Vương phủ tu luyện linh lực."
"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi."
Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ nhấc chân đi ra ngoài.
Vân Thiên Vũ giãy dụa để cho hắn buông ra, đáng tiếc nam nhân này quá bá đạo, ôm chặt nàng không chịu buông.
Hắn chẳng những nghênh ngang ôm nàng, còn ngạo nghễ nói: "Bây giờ nàng là vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên ta, ta ôm vị hôn thê nhà mình thì ảnh hưởng gì đến ai chứ."
Vân Thiên Vũ im lặng nhăn miệng, đành phải tùy theo hắn.
Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ đi về phía Ly Thân Vương phủ.
Lúc đi hắn còn bảo Diệp Gia: "Nói với Lão Vương thúc, Vũ nhi và ta đi Tụ Linh trận tu luyện linh lực."
"Vâng, Ly Vương gia."
Diệp Gia cung kính lên tiếng.
Tiêu Cửu Uyên lại thêm vào một câu: "Đúng rồi, nói với Lão Vương thúc, của hồi môn có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút."
Hắn nói xong liền cười ha ha một tiếng, ôm Vân Thiên Vũ rời đi.