Gã vốn dựa vào chẳng qua là thân phận sứ thần Bắc Địch quốc, gã tưởng không ai dám làm khó gã.
Nhưng gã không nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên không hề kiêng nể thân phận của gã.
Sứ thần Bắc Địch quốc cái gì? Chạy về Bắc Địch quốc đi.
Hòa bình, đi gặp quỷ đi.
Tiêu Cửu Uyên quanh thân huyết khí, nắm tay vù vù xé gió, từng đấm từng đấm đấm thẳng vào Thác Bạt Dã..
Thác Bạt Dã lúc này giống con chó bị đánh rơi xuống nước, vô cùng thê thảm.
Gã đau khổ rên rỉ, nhìn thái tử Tiêu Thiên Ngự kêu: “Thái tử cứu ta.”
Tiêu Thiên Ngự đã hoàn toàn sợ đến mức ngây người.
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Uyên khát máu, gã đột nhiên cảm thấy sợ.
Cửu hoàng thúc này nổi điên lên, thật sự rất khiếp sợ.
Hắn nổi giận cuồng bạo như vậy, nhất định là vì lúc nãy Vân Thiên Vũ từ hôn.
Cho nên hắn phát tiết vào Thác Bạt Dã của Bắc Địch quốc. Thác Bạt Dã cũng thật xui xẻo.
Tiêu Thiên Ngự nghĩ mà rùng mình một cái, nhưng nếu gã còn không lên tiếng, chỉ sợ Cửu hoàng thúc sẽ đánh chết Thác Bạt Dã.
“Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.”
Tiêu Thiên Ngự tiến lên ngăn cản Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên nhìn Thác Bạt Dã trên mặt đất phía trước, Thác Bạt Dã lúc này thật sự đã thành một dã nhân.
Râu rối tung khắp mặt, chòm râu phía trên dính đầy máu, mắt cũng lệch, mũi cũng gãy, khắp người không một chỗ nào nguyên vẹn.
Tiêu Cửu Uyên nhìn, cuối cùng không đánh nữa.
Nhưng tuy rằng không đánh nữa, cũng không quên hung dữ đạp Thác Bạt Dã một cước.
“Lần sau nếu còn để bổn vương nhìn thấy ngươi ở Đông Ly diễu võ dương oai, xem bổn vương lột da của ngươi ra như thế nào.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong nhìn sứ thần Bắc Địch quốc.
Những sứ thần này có mấy người là quan văn, lúc này đã hoàn toàn bị sợ đến mức choáng váng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn những sứ thần này nói: “Quản thúc cho tốt vương gia nhà các ngươi, nếu còn có lần tiếp theo, các ngươi hãy đợi mang thi thể của hắn về Bắc Địch quốc đi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, mấy sứ thần sắc mặt trắng bệch gật đầu.
“Vâng. Vâng.”
Ở một bên khác, mấy linh lực giả Thác Bạt Dã đưa đến cũng bị Bạch Diệu và Hắc Diệu đánh đến thảm thương.
Lúc này trên đường phố, khắp nơi trên đất đều bừa bãi, từ lúc bọn họ đánh nhau, dân chúng Đông Ly đều núp vào.
Lúc này nhìn thấy Thác Bạt Dã cùng thủ hạ của gã bị Tiêu Cửu Uyên cùng thủ hạ đánh cho chật vật không chịu nổi.
Dân chúng ở đây vui vẻ không nói nên lời.
Lúc này mọi người hoàn toàn đã quên đi Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc âm trầm, ai nấy đều vỗ tay.
“Ly thân vương gia thật là lợi hại.”
“Ly thân vương gia uy vũ.”
"Ly thân vương gia, ngươi là đại anh hùng của chúng ta.”
Tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Tiêu Cửu Uyên không cần dân chúng hoan hô, hắn chỉ làm việc bản thân cho rằng nên làm, không phải là vì những tiếng hoan hô này của dân chúng.
Cách đó không xa, Vân Thiên Vũ đang bận rộn cứu chữa bệnh nhân, nhiều bệnh nhân đều nhờ nàng trị bệnh mà đỡ hơn nhiều.
Nàng thỉnh thoảng căn dặn Diệp Gia phối hợp nàng, bôi thuốc, băng bó, bón thuốc, vv…
Chữa trị xong một người, nàng liền cho người đưa bệnh nhân đó về nhà.
Bên đường phố có không ít người tự giác tới hỗ trợ, chỉ cần Vân Thiên Vũ chữa trị xong một người, sẽ có vài người tới đỡ người đó về nhà.
Cứ như vậy, bệnh nhân càng lúc càng ít.
Nhẫn Phượng Linh trên ngón giữa của Vân Thiên Vũ thỉnh thoảng lóe lên chờ lấp đầy điểm giá trị.
Sắp đủ ba ngàn điểm rồi.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghe được tiếng hoan hô bên đường phố, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy Tiêu Cửu Uyên vừa mới quay đầu nhìn sang.