"Thật sự không có chuyện gì."
Vân Thiên Vũ cảm thấy trực giác của mình sẽ không sai, thật sự hai người bọn họ có chuyện.
Diệp Gia thấy không thể giấu được Vân Thiên Vũ, cuối cùng chỉ đảnh kề chuyện lúc trước bản thân trúng thôi tình tán, sau đó làm những chuyện như vậy với Tiêu Dạ Thần, nói cho Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nghe xong, lập tức nhíu mày, nàng nhớ lúc ấy đã đưa thuốc giải cho biểu tỷ, chắc chắn biểu tỷ có thể chống lại được thôi tình tán.
Nhưng sao cuối cùng tỷ ấy lại động tay động chân với Tiêu Dạ Thần.
Vân Thiên Vũ nghiêm túc tưởng tượng, nghĩ ra vấn đề mấu chốt ở đâu.
Biểu tỷ thích Tiêu Dạ Thần, nên thôi tình tán chỉ là thuốc dẫn.
Đó là ý muốn phát ra từ lòng tỷ ấy.
Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia, Diệp Gia thấy ánh mắt nàng, cảm thấy hơi nao nao.
"Sao vậy, Vũ Mao."
"Biểu tỷ, tỷ thích Tiêu Dạ Thần."
Đây là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Gia vội lắc đầu: "Vũ Mao, muội nói bậy gì thế, sao ta lại thích Tiêu thế tử, ta dựa vào gì mà thích Tiêu thế tử chứ."
Lục gia nàng chỉ là một tội thần, nàng có tư cách gì để thích Tiêu Dạ Thần.
Tuy năng lực của hắn không đủ mạnh, nhưng lòng dạ hắn thẳng thắn, hành vi quân tử, huống chi trước nay hắn thích Vũ Mao.
Ngày đó, nàng nhìn hắn quyết đoán đẩy nàng ra.
Diệp gia lắc đầu không nhận, không muốn chấp nhận chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ không kiên trì nữa, mà từ từ nói: "Biểu tỷ, nếu không muội hỏi Tiêu Dạ Thần giúp tỷ, nếu hắn cũng có ý, muội làm chủ gả tỷ cho hắn."
Diệp Gia trực tiếp lắc đầu từ chối.
Trước mắt Vũ Mao là cô cô của Tiêu Dạ Thần, nếu Tiêu Dạ Thần nghe muội ấy nói rồi cưới mình.
Chắc chắn hắn sẽ nghĩ nàng nhờ biểu muội làm như vậy, cứ thế, hai người có thể thành kẻ thù.
"Không, Vũ Mao, muội không cần nói chuyện này với Tiêu Dạ Thần, đừng nói gì được không?"
Nàng có kiêu ngạo của nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn biểu tỷ Diệp Gia, thấy được đau đớn trong mắt biểu tỷ, nàng biết biểu tỷ thích Tiêu Dạ Thần nhưng tỷ cũng có kiêu ngạo của mình.
Mà nàng có tư cách gì nhúng tay vào tình yêu của người khác.
Dù Tiêu Dạ Thần hay là biểu tỷ Diệp Gia.
Vân Thiên Vũ gật đầu: "Được rồi, muội nghe biểu tỷ."
Trên mặt nàng, có một loại ưu sầu khó biến mất.
Nàng như vậy lại chọc cho Diệp Gia cười, vươn tay chọc vào gáy nàng.
"Muội đó, bây giờ là cô nương rớt trong vại mật, phải cười vui vẻ lên mới đúng, đừng có mặt mày ủ rũ, nếu để Ly thân vương gia biết, còn tưởng là ta bắt nạt muội, sau này lại tìm ta tính sổ."
Vân Thiên Vũ bị chọc cười, khẽ mở miệng cười: "Không khoa trương vậy chứ."
Diệp Gia lắc đầu: "Không khoa trương, mà Ly thân vương gia rất sủng muội, muội cần tích phúc thật tốt, biết chưa?"
Diệp Gia nói với Vân Thiên Vũ như một trưởng bối.
Khó có khi Vân Thiên Vũ lại nhẹ nhàng túm tay Diệp Gia, dựa vào nàng nói: "Biểu tỷ, muội luôn thấy tất cả việc này đều là giấc mơ."
Từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh như bây giờ, cho nên nàng mới cảm thấy không biết làm sao.
Diệp Gia nở nụ cười, xem ra Vũ Mao rất thích Ly thân vương gia, bây giờ lo được lo mất.
"Muội đừng nghĩ nhiều, ta thấy tình yêu trân trọng của Ly thân vương gia với muội, sau này, muội còn sống tốt hơn so với hiện tại. Cho nên vui vẻ lên, đừng nghĩ linh tinh."
Vân Thiên Vũ nghĩ lại, không sai, nếu Tiêu Cửu Uyên nói cưng chiều nàng, vậy nàng để cho hắn cưng chiều.
Hừ, đây là ban ơn của nàng với hắn.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của nàng tốt lên.