Vân Thiên Vũ hơi hơi gật đầu, nàng mới lười đấu đá cùng nữ nhân kia, nàng chỉ muốn chờ xem kịch vui.
Tô Phi Yên tỏ vẻ đắc ý khinh khỉnh như vậy để làm gì, Hoài Vương điện hạ kia đã từng lên giường với rất nhiều nữ nhân khác, nàng ta còn ở đây đắc ý dào dạt.
Vân Thiên Vũ không thèm để ý đến Tô Phi Yên đứng đối diện đang nhìn nàng bằng ánh nhìn đầy khiêu khích, chỉ cùng Yến Thanh Phong trò chuyện.
“Hoài Vương điện hạ cũng đến sao?”
“Không thấy.”
Yến Thanh Phong vội đáp, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Có lẽ Hoài Vương điện hạ đi tặng lễ cho Thục phi nương nương trước.”
Vân Thiên Vũ không nói gì, an tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Yến Thanh Phong.
Rất nhanh đã có rất nhiều quan viên, tiểu thư đến nói chuyện cùng các nàng.
Hai người các nàng, một là Ly thân vương phi tương lai, một là Tuyên vương phi tương lai, tuy không phải Thái tử phi nhưng thân phận cao quý giống nhau, cho nên các nàng ta đương nhiên không dám đắc tội.
Trong đại điện mọi người đều nói cười vô cùng náo nhiệt.
Ngoài điện vang lên tiếng hô của thái giám: “Thục phi nương nương giá lâm.”
Thục phi một thân mặc y phục thêu hoa, từ ngoài điện bước vào.
Gương mặt nàng ta được trang điểm rất tinh xảo, tôn lên vẻ ung dung quý phái.
Nhưng nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra nữ nhân này vô cùng tiều tụy.
Nhưng trong đại điện ai ai cũng đều muốn làm Thục phi vui vẻ, cho nên cơ bản không ai chú ý tới chi tiết này.
Không ít phu nhân tiểu thư đứng dậy thi lễ với Thục phi.
Thục phi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ra lệnh cho cung nữ dìu mình lên điện.
Thục phi vừa tới không lâu thì ngoài điện lại có người hô to: “Hoàng Hậu nương nương giá lâm.”
Sắc mặt Thục phi chuyển màu trắng bệch, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng nàng ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tàn khốc.
Tưởng Hoàng hậu, chỉ mong ngươi lát nữa còn có thể cười được.
Thục phi cho người ra nghênh đón Tưởng Hoàng hậu.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Tưởng Hoàng hậu duỗi tay nâng Thục phi dậy: “Hôm nay ngươi là chủ yến tiệc này, ngươi lớn nhất, mau đứng lên đi.”
Thục phi đứng dậy, hai nữ nhân cùng nhau đi đến đại điện.
Tất cả khách khứa đều cung kính thi lễ với Hoàng hậu: “Thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Được rồi được rồi, đừng đa lễ, hôm nay chính là thọ tiên của Thục phi, các ngươi không cần đa lễ, cùng ngồi xuống hết đi.”
Hoàng hậu và Thục phi cùng đi đến đầu đại điện, ngồi xuống.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí chính giữa như thường lệ, Thục phi ngồi vị trí đầu tiên.
Trong đại điện, khách khứa đều vội tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Nhưng mọi người còn chưa kịp ngồi thì bên ngoài điện, thái giám lại cất cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm.”
Hoàng thượng cũng đến sao.
Hoàng Hậu có chút kinh ngạc, nhưng nàng ta liền nở nụ cười.
Bởi vì Hoàng thượng coi trọng Thục phi, tức là cũng coi trọng Hoài vương, Hoài Vương chắc chắn sẽ sớm lên ngôi thôi.
Tưởng Hoàng hậu nghĩ đến điều này thì trong thâm tâm đã cười đến sảng khoái.
Nàng ta nhanh chóng đứng dậy, dẫn Thục phi ra cửa điện nghênh đón Hoàng thượng.
Mọi người lại vội chạy ra giữa đại điện mà hành lễ.
Vân Thiên Vũ phiền đến nói không nên lời, lễ tiết trong cung cũng quá nhiều đi, hở một chút là phải quỳ xuống hành lễ, đúng là quá phiền mà.
Sau khi nàng và Tiêu Cửu Uyên đại hôn rồi, hai người sẽ liền rời khỏi kinh thành, sau này tự do tự tại sinh hoạt.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ thì Hoàng đế sang sảng nói: “Đều đứng lên hết đi.”
“Hôm nay chính là tiểu tiệc mừng thọ của Thục phi, trẫm đến đây góp vui thôi, Thục phi sẽ không trách trẫm chứ.”
Thục phi vội tiến lên một bước, cung kính đáp: “Hoàng thượng nói như vậy, thần thiếp không đảm đương nổi.”
“Ha, trẫm chọc ghẹo nàng thôi.”