“Ta không sao cả, ngươi cứ yên tâm.”
Tiêu Cửu Uyên không hề lo lắng cho bản thân, bây giờ hắn sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cho ai mưu hại hắn nữa.
Một lần chịu thiệt là đủ lắm rồi.
Nhưng hắn lo lắng cho Vũ Mao, cho nên cố tình chạy đến đây: “Chuyện ta lo lắng bây giờ là ngươi, ngươi đắc tội với người của Bắc Địch quốc, những người đó vẫn chưa đi, bây giờ thái tử và người Tưởng gia cũng sẽ hận ngươi, cho nên ta nghĩ họ sẽ liên thủ để đối phó với ngươi, cho nên ra định phái một vài người ở bên cạnh để bảo vệ ngươi.”
Vân Thiên Vũ mở miệng từ chối, ai biết nàng chưa kịp mở miệng bên ngoài đã có giọng nói lạnh lùng như sắt thép mở miệng ngăn cản: “Không cần đâu, ngươi không cần quan tâm đến an nguy của nàng, bổn quân hiện ở trong phủ An thân vương, thì sẽ bảo vệ được cho nàng, không cho bất cứ ai làm hại đến nàng.”
Một hình dáng sôi nổi đi vào, trên tay bưng một khay đầy hoa quả.
Phượng Vô Nhai bước tới, cười nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ta đã cắt một ít hoa quả mang tới cho ngươi nếm thử.”
Tiêu Cửu Uyên thờ ơ nhìn Phượng Vô Nhai, lạnh lùng nhắc nhở: “Sau khi ăn cơm lại ăn hoa quả sẽ không tốt cho dạ dày.”
Phượng Vô Nhai không nhịn được tức giận quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, âm trần nói: “Bổn quân cũng không mời ngươi ăn hoa quả.”
Tiêu Cửu Uyên nhướn mày, mắt lộ vẻ lạnh lùng: “Bổn vương chỉ quan tâm tới Vũ Mao, cũng không thèm ăn hoa quả của ngươi.”
Vân Thiên Vũ nhìn thấy hai nam nhân đang cãi nhau, vô cùng đau đầu: “Các người đừng cãi nhau nữa, sao lần nào gặp cũng phải ồn ào vậy, giờ chúng ta đang bàn chuyện đó.”
Tiêu Cửu Uyên không thèm để ý đến Phượng Vô Nhai, mà quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ: “Ta sẽ phái người bảo vệ ngươi.”
“Không...”
Phượng Vô Nhai lại muốn nói, lần này Vân Thiên Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn y, Phượng Vô Nhai ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, từ từ nói: “Tiêu Cửu Uyên, ta có thể tự bảo vệ mình, bên cạnh cũng có người.”
Tiêu Cửu Uyên hiểu Vân Thiên Vũ có ý từ chối, trong lòng cảm thấy khó chịu, dù vậy hắn cũng khiến quyết mở miệng: “Ngươi là đối tác của ta, ta phải bảo vệ sự an toàn của ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ta sẽ tự trách mình.”
Không chỉ là tự trách mà còn rất khó chịu, đến lúc đó sợ rằng cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Cho nên lần này hắn không sẽ không nghe theo nàng: “Ta sẽ sắp xếp vài thuộc hạ ở chỗ ngươi, âm thầm bảo vệ ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, không để Vân Thiên Vũ và Phương Vô Nhai có cơ hội nói chuyện, đứng dậy đi định rời.
Lúc này, Bạch Diện bước vào, vừa bước vào định bẩm báo, nhưng nhìn thấy Phượng Vô Nhai lại im lặng. Tiêu Cửu Uyên lại không hề có ý tránh né Phượng Vô Nhai, hỏi: “Sao thế?”
“Vương gia, vừa hình bộ báo tim, nói thái tử không chịu được kích động, ở trong lao đã bị điên.”
“Điên rồi ư?”
Trong sảnh, ba giọng nói cùng vang lên.
Vẻ mặt mỗi người đều rất khó tin, đang yên đang lành sao lại điên.
Không thể nào, chỉ có thể là thái tử giả điên thôi. Vân Thiên Vũ tức giận nói: “Người này lại có thể tùy cơ ứng biến, dám giả điên, có lẽ y sẽ thoát được kiếp nạn này.”
Tiêu Cửu Uyên nhướn mày: “Tuy rằng có thể thoát được kiếp nạn, giữ được mạng, nhưng ngôi vị thái tử chắc chắn là khó giữu, bởi vì không có triều đại nào thái tử bị điên lại có thể giữ vững ngôi vị thái tử.”