Gió nhẹ lướt qua, cuốn tấm sa tím lên, để lộ ra dung mạo mê người cùng gương mặt điểm tô quyến rũ diễm lệ của nữ tử ngồi trong.
Nữ tử đó nghiêng người tựa vào cỗ kiệu, bên trong trừ nữ nhân này ra, còn có hai thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp, một người bóp vai, một người đấm chân cho bà ta.
Thật đúng là biết hưởng cái phúc một bà hai ông!
Vân Thiên Vũ đang nghĩ miên man, thì cỗ kiệu đó đã thần tốc bay đến vòm trời ngũ phong, chậm rãi hạ xuống.
Khi cỗ kiệu đáp xuống, trận tranh đấu giữa phong chủ nhất phong và phong chủ ngũ phong cũng đã dừng lại.
Mọi người thi nhau hành lễ với nữ nhân trong kiệu: "Tham kiến tông chủ đại nhân."
Nữ tử ngồi trong kiệu chính là tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan, bà ta ngước lên, đôi mắt đen mê hoặc quét một lượt khắp ngũ phong.
Gần một nửa ngũ phong lúc này đã chìm trong đổ nát. Vô số sân viện, cảnh trí bên trong đã bị tàn phá tan hoang.
Sau khi nhìn một vòng, Diệp Thu Loan khẽ bật cười ha ha.
Tuy bà ta đang cười nhưng lại khiến người ta sởn cả gai ốc, ai ai cũng sợ không để đâu cho hết. Tông chủ đại nhân nổi giận rồi!
Nhất phong chủ Mộ Lãnh Khê vội vã bước lên phân bua: "Bẩm tông chủ, không phải đệ tử cố tình làm khó người của ngũ phong, mà là do tiểu sư muội cố tình vi phạm tông quy của sư phụ, bởi vậy đệ tử mới nổi giận."
"Ờ." Diệp Thu Loan ngước mắt nhìn Mộ Lãnh Khê.
Mộ Lãnh Khê nhanh nhảu nói tiếp: "Lúc trước đệ tử nhận được một tin tức chính xác rằng đệ tử thân truyền đầu tiên tiểu sư muội nhận hóa ra không phải nữ nhân, mà là nam nhân."
Ngũ phong chủ Mộc Thanh Nhiêu hơi biến sắc, cuống cuồng bước ra thanh minh: "Sư phụ, không thể có chuyện như vậy được, Hoa Khấp Tuyết là đệ tử bổn tọa đích thân nhận, đệ tử há lại không biết nàng ấy là nam hay nữ, chẳng biết đại sư tỷ nghe được tin vịt ở đâu mà lại ngậm máu phun người, xin sư phụ định đoạt."
Mộc Thanh Nhiêu cụp đôi mắt đầy vẻ căm hận xuống, ngoài mặt vẫn không để lộ vẻ gì.
Diệp Thu Loan nhìn lướt qua Mộ Lãnh Khê và Mộc Thanh Nhiêu, sau đó thong thả chuyển ánh nhìn sang Hoa Khấp Tuyết đứng sau Mộc Thanh Nhiêu.
Vẻ ngoài trắng trẻo mỹ miều, trong sáng thuần khiết đến mức không vướng bụi trần.
Người như vậy mà là nam tử thì thật đúng là khiến người ta cầm lòng không đậu phải giành về bên mình.
Diệp Thu Loan khẽ cười, giọng nói mềm mại uyển chuyển từ từ cất lên: "Muốn biết nàng ta là nam hay nữ chẳng phải quá đơn giản sao?"
Dứt lời, Diệp Thu Loan giơ tay lên, một luồng linh khí màu tím dày đặc tuôn ra.
Bà ta vừa nhấc tay, linh lực màu tím liền hóa thành vô số mũi băng phóng tới cắt xén xiêm y trên người Hoa Khấp Tuyết.
Mảnh vụn từ xiêm y của gã rơi lất phất như mưa, bay lả tả trong không trung.
Xung quanh không ít người đã tái mặt.
Mặt mày Mộc Thanh Nhiêu trắng bệch, rít lên the thé: "Sư phụ, đừng!"
Bà ta muốn ra tay phản kích, tiếc rằng với lam linh cấp thấp, bà ta không thể nào là đối thủ của tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan sở hữu tử linh trung cấp.
Lam linh cấp thấp của bà ta tuy không tầm thường nhưng trong mắt Diệp Thu Loan thì chỉ như một con kiến.
Bà ta hoàn toàn chẳng coi Mộc Thanh Nhiêu ra gì.
Huống hồ Diệp Thu Loan đã phóng ra nguồn uy lực áp chế cực mạnh, người xung quanh chẳng ai nhúc nhích được.
Mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn tông chủ đại nhân ra tay cắt xén y phục của Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết muốn cử động song với năng lực của gã thì chẳng thể cựa quậy gì được.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thu Loan dùng lưỡi dao linh lực cắt xén y phục của mình.
Giờ khắc này gã thấy mình đã chịu nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn, sắc mặt xấu đến cực điểm.