“Sao vậy? Vũ Nhi, sắc mặt của nàng không tốt, có phải có chuyện gì không?”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy lo lắng, trong ánh mắt không che giấu chút nào sự quan tâm yêu thương.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nói chuyện của Gia Cát Cẩn cho Tiêu Cửu Uyên biết.
Như vậy hắn sẽ cẩn thận đối phó.
Vân Thiên Vũ kéo tay Tiêu Cửu Uyên, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Tiêu Cửu Uyên, tuy lời ta nói huynh có thể không tin, nhưng ta vẫn phải nói.”
Tiêu Cửu Uyên thấy vẻ mặt nàng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, lập tức căng thẳng.
“Nàng nói đi.”
Vân Thiên Vũ không chần chừ, nói lai lịch của mình một lần nữa.
“Huynh còn nhớ rõ lần trước đây ta đã nói với huynh không? Ta không phải Vân Thiên Vũ thật sự, ta là linh hồn đến từ dị giới, kỳ thật bản thân ta ở thế giới của ta cũng đã chết, lúc đầu ta đã cho rằng chắc chắn ta đã chết, nhưng sau khi mở mắt ra, liền biến thành đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ của thời đại này, ngày ta tỉnh lại đó chính là ngày gả cho Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch…”
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, không nói gì thêm mà lẳng lặng nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nháy mắt trong xe ngựa trở nên yên tĩnh.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên vô cùng yên lặng, trên mặt của hắn như suy nghĩ điều gì đó, hồi ức tràn về trong đầu.
Hắn nhớ tới lúc trước Vũ Nhi cũng đã từng nói với hắn chuyện tương tự.
Nhưng khi đó hắn không có cách nào tin được.
Bây giờ thì hiểu rõ con người và tính cách của Vũ Nhi.
Hắn biết nàng trước giờ chưa bao giờ nói khoác.
Cho nên thật sự là hồn phách tới từ dị giới.
Nàng không phải Vân Thiên Vũ thật sự.
Sở dĩ ngày đại hôn với Tuyên vương nàng thay đổi tính tình, kỳ thực nàng cũng không phải Vân Thiên Vũ. Tất nhiên tính tình khác nhau.
Vân Thiên Vũ thật sự chắc là đã rơi xuống vực chết vào ngày đại hôn rồi.
Bây giờ Vũ Nhi trọng sinh đến đây.
Bỗng nhiên Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trong lòng bất an, hắn vươn tay ôm chặt nàng vào ngực.
Hắn lo lắng mở miệng: “Vậy nàng sẽ đi sao? Sẽ rời khỏi đây sao? Sẽ rời bỏ ta sao?”
Hắn yêu người này, từ trước đến nay vẫn là người trước mắt hắn.
Hắn không nghĩ rằng nàng sẽ đi, không ngờ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vân Thiên Vũ hơi sửng sốt, vùi vào trong lòng Tiêu Cửu Uyên, bỗng cười rộ lên.
Đây là hắn tin lời nàng nói.
Hắn đang lo lắng nàng biến mất sao?
Vân Thiên Vũ khẽ cười: “Huynh đừng lo lắng, thời gian dài như vậy ta vẫn ổn, cho nên không có việc gì, huynh đừng lo lắng.”
Tiêu Cửu Uyên nghe nàng nói thế, tâm trạng an tâm một chút. Hơi thả Vân Thiên Vũ ra, nhìn nàng nói:
“Vũ Nhi, cho dù nàng là hồn phách dị giới gì đó, ta muốn kết hôn chính là nàng của bây giờ, không phải người khác.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ cong lên, càng lúc càng lớn.
“Cảm ơn huynh đã tin ta, ta rất vui.”
Thật ra nàng đã chuẩn bị tâm lý Tiêu Cửu Uyên không tin lới nàng nói.
Việc này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng rồi, nhưng nghe hắn nói tin nàng thì nàng rất vui vẻ.
Tiêu Cửu Uyên lại ôm nàng, bình tĩnh nói: “Ta tin nàng, bởi vì nàng không nói khoác lừa gại ai cả.”
Nếu như là lúc trước có thể hắn sẽ nghi ngờ, nhưng trải qua nhiều như vậy, hắn biết Vân Thiên Vũ là hạng người gì, cho nên mặc dù việc này quỷ dị khó lường, hắn cũng tin.
Vân Thiên Vũ vỗ vỗ lưng Tiêu Cửu Uyên, ý bảo hắn buông nàng ra, nàng đã nói ra suy nghĩ của mình đâu, sở dĩ nàng nói mình đế từ dị giới chính là vì nói đến lai lịch Gia Cát Cẩn, nhắc nhở hắn cẩn thận một chút.
“Ta còn chưa nói xong.”