Bên trong Thiên Mộc sơn trang là một chốn bồng lai tiên cảnh, khắp núi đều là hoa cỏ nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trong không khí tràn đầy mùi thơm của hoa cỏ.
Cách đó không xa, một căn phòng giống như một tòa cung điện xinh đẹp ẩn trong đám hoa cỏ này.
Nhìn từ xa, Thiên Mộc sơn trang đẹp tựa như thiên cung Dao Trì.
Quân Hạo Thiên vừa đi vào sơn trang, không quan tâm đến chuyện trong sơn trang, ông ta nhìn phía Vân Thiên Vũ nóng vội nói: "Ta đưa cô nương đi đến chỗ Linh Ngọc tiên trì, nơi phu nhân ta đang ở."
“Được.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, nàng cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Quân phu nhân, như vậy nàng có thể lấy được hoa linh quỳ tám cánh, nếu độc trong cơ thể Tiêu Cửu Uyên tái phát thì sẽ bất lợi cho hắn.
Nhóm người đi theo sau Quân Hạo Thiên vào Linh Ngọc tiên trì.
Hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đi vào Linh Ngọc tiên trì, liền bị linh lực dày đặc làm cho kinh ngạc, linh khí thật dày đặc.
Vân Thiên Vũ nhịn không được thán phục: "Linh khí thật dày đặc."
Quân Hạo Thiên trái lại không giấu giếm bọn họ, nhanh chóng nói: "Nơi này sở dĩ gọi là Linh Ngọc tiên trì, bởi vì ở giữa tiên trì này có ngọc Linh Viêm, lúc trước ta đã phát hiện ra cho nên mới định xây Thiên Mộc sơn trang trên đỉnh núi này."
Quân Hạo Thiên dẫn Vân Thiên Vũ và Diệp Gia rẽ qua rất nhiều chỗ ngoặc mới đến được ở giữa Linh Ngọc tiên trì.
Chỉ thấy ở giữa Linh Ngọc tiên trì là một cái hồ ngọc bích trong suốt, giữa hồ có một khối linh thạch tản ra linh khí dày đặc, linh thạch đó phát ra ánh sáng lung linh.
Đây chính là tâm của ngọc Linh Viêm, có một nữ tử trẻ tuổi đang nằm trên ngọc Linh Viêm, nữ tử dung mạo như hoa, dường như đang yên tĩnh nằm ngủ ở trên ngọc Linh Viêm.
Bên cạnh bà ta chất đầy hoa tươi, giống như bà ta đang bị hoa tươi bao quanh vậy.
Chẳng những bà ta bị hoa tươi bao quanh mà bốn phía hồ ở tâm ngọc Linh Viêm cũng nở đầy hoa súng, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh tĩnh.
Hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia nhịn không được thán phục, nữ tử này quả thật quá bất hạnh, ngủ say bao nhiêu năm rồi.
Nhưng nữ tử này cũng rất may mắn, gặp được một nam tử thâm tình như vậy.
Mong muốn cả đời của nữ nhân, đơn giản chính là gặp được một người si tình như thế.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang dường như chính là người si tình này.
Hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đang cảm thán, Quân Hạo Thiên đã nhảy tới ngọc Linh Viêm, ông ta nhẹ nhàng đáp xuống, tựa hồ sợ kinh động đến công chúa đang ngủ say, ánh mắt u buồn lúc trước liền trở nên dịu dàng, ông ta đưa tay ra nắm tay của nữ tử nói: "Tâm Mộc, lần này nàng nhất định sẽ tỉnh lại, tin ta, nàng nhất định sẽ khá hơn."
Ông ta nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ: "Cô nương, phiền ngươi khám thử cho phu nhân ta, nàng thế nào rồi?"
Vân Thiên Vũ gật đầu, đưa tay tháo áo choàng màu đen trên đầu xuống, bởi vì đội áo choàng này vô cùng bất tiện. Nàng đưa áo choàng cho Diệp Gia, lách mình nhảy đến bên cạnh Quân Hạo Thiên, đưa tay ra bắt mạch cho Quân phu nhân.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, Quân Hạo Thiên nhìn Vân Thiên Vũ, trong mắt tràn đầy hi vọng.
Cho đến khi Vân Thiên Vũ bắt mạch cho Quân phu nhân xong, sau đó nhìn về phía Quân Hạo Thiên nói: "Nhiều năm trước đây có phải đầu của phu nhân đã bị thương hay không?"
Thật ra chứng bệnh mà Quân phu nhân mắc phải hoàn toàn giống với chứng bệnh người sống đời sống thực vật ở hiện đại.