Tướng quân Tưởng Huyền Thành mặt mũi xanh đen, xoay người quát lạnh.
"Vân nhị tiểu thư, ngươi còn có cái gì phản đối, Ly thân vương gia đã chứng minh nha hoàn này của Vân đại tiểu thư đã từng đưa thư cho hắn. Nói cách khác nha đầu này đúng là nha hoàn của Vân đại tiểu thư, lời của ngươi nói chưa đánh đã tan rồi, hơn nữa Linh Lôi Khuyển của Tưởng gia chúng ta cũng cắn ngươi và nha hoàn của ngươi, cho nên người hạ độc phụ thân ta rõ ràng chính là ngươi."
Tưởng Huyền Thành dứt lời, trầm giọng ra lệnh cho thủ hạ của mình: "Bây đâu, đem nhị tiểu thư bắt lại."
Thủ hạ của Tưởng gia người liền bắt người.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch mặt âm trầm như nước, Tiêu Cửu Uyên nói một câu, Tưởng gia liền không dám có ý đồ với Vân Thiên Vũ, còn hắn nói một tràng, Tưởng gia giống như không nghe thấy, sự đãi ngộ khác biệt này thật sự làm cho hắn phát điên.
"Tưởng Huyền Thành, ngươi dám bắt nàng, bổn vương nhất định phải vào cung bẩm rõ phụ hoàng chuyện này, nhân chứng vật chứng cũng không có, ngươi lại dám bắt người lung tung."
Tưởng Huyền Thành nghe Tiêu Thiên Dịch nói, quay đầu nhìn sang, hai mắt hắn ta như đao phong sắc bén, âm trầm nói.
"Tại sao không có nhân chứng vật chứng, đầu tiên Vân nhị tiểu thư bị Linh Lôi Khuyển cắn, sau lại chỉ ra và xác nhận nha hoàn của Vân đại tiểu thư là người hạ độc, nhưng lời nói của nàng ta là nói dối, điều này chính là sơ hở, Tuyên vương muốn vào cung, bản tướng phụng bồi là được."
Lời của Tưởng Huyền Thành khiến cho Tiêu Thiên Dịch thiếu chút nữa hộc máu.
Sắc mặt hắn ta khó coi tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Huyền Thành, đáng tiếc Tưởng Huyền Thành cũng không để ý tới hắn ta, vung tay lên ý bảo người đem Vân Thiên Tuyết mang đi.
Vẻ mặt Liễu thị không nói ra được khó coi, che chắn trước mặt Vân Thiên Tuyết, bén nhọn rào lên.
"Ta cũng muốn nhìn một chút, người nào dám mang nữ nhi của ta đi, con gái của ta dù sao cũng là đích nữ Vĩnh Ninh Hậu phủ, dưới tình huống chưa đủ chứng cớ, các ngươi liền bắt người, đây là quá vô pháp vô thiên, trong mắt các ngươi còn có hoàng thượng, còn có vương pháp sao? Chẳng lẽ cho rằng cả Đông Ly quốc này đều của Tưởng gia các ngươi."
Liễu thị dứt lời, khiến cho Tưởng hoàng hậu và Tưởng gia thay đổi.
Lời này nếu như truyền tới tai hoàng thượng, nhất định phải suy nghĩ nhiều.
Tưởng gia quyền cao chức trọng, nhưng đồng thời cũng sẽ phải kiêng kỵ đế vương, tuy nói lão hoàng đế trước mắt kính bọn họ, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Gương mặt Tưởng hoàng hậu âm trầm đến đáng sợ, u ám nhìn chằm chằm Liễu thị, lạnh như băng quát lên: "Vĩnh Ninh Hậu phu nhân, ngươi lại dám mở miệng vu tội như vậy, ngươi cho rằng bổn cung không dám trừng trị ngươi sao?"
Mắt thấy hoàng hậu cùng thị nữ muốn đứng lên, người bên trong Vinh Hạc Đường càng phát hoảng loạn.
Quan hệ giữa Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu và Vĩnh Ninh Hậu phủ không thể phân, nhìn hoàn cảnh trước mắt như vậy, hắn không thể không nói câu nào.
Tiêu Thiên Nghiêu bước ra mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, tướng quân, ta thây như vậy cũng không phải là biện pháp, ta đề nghị một biện pháp khác như thế nào?"
Tiêu Thiên Nghiêu mở miệng, hoàng hậu cùng Tưởng gia sau khi suy nghĩ một chút ngược lại đồng ý: "Ý của Hoài vương là?"
Tiêu Thiên Nghiêu nhìn Tưởng hoàng hậu và tướng quân Tưởng Huyền Thành nói: "Tưởng gia tạm thời giữ biểu muội ta, nhưng không thể động muội ấy, chuyện quan trọng trước mắt là cứu mạng của lão quốc công, về phần những chuyện khác hãy nói sau."
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu sau khi nói xong, thái tử Tiêu Thiên Ngự cũng đứng ra nói: "Bổn cung thấy phương pháp này co thể thực hiện."
Lúc này Tưởng quốc công phủ cùng Vĩnh Ninh Hậu phủ náo loạn lên, cũng không phải chuyện gì tốt.
Nếu như nháo vào cung, phụ hoàng chưa chắc sẽ không mượn tay Vĩnh Ninh Hậu phủ chèn ép Tưởng gia, đến lúc đó Tưởng gia mất nhiều hơn được.
Từ xưa đế tâm khó dò a.
Thái tử cũng lên tiếng.
Tưởng hoàng hậu và tướng quân tự nhiên không phản đối, cuối cùng hai người đồng ý.