Tiêu Lăng Phong đứng lên chửi má nó.
“Má nó, những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc, chúng ta không suy nghĩ gì hết, thế mà mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, hoàng đế này lòng dạ sao lại hẹp hòi như vậy chứ.”
Tiên đế luôn quang minh lỗi lạc, lòng dạ chính trực, sao lại sinh ra một hoàng đế tệ hại như thế này.
Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ: “Cô cô, người yên tâm, ta đã sắp xếp xong rồi.”
“Hoàng đế không có khả năng công khai đối phó thân binh của An thân vương phủ, lão ta chỉ có thể âm thầm tìm người động tay chân, tiêu diệt hai vạn thân binh của An thân vương phủ, ta đã bố trí xong, sắp xếp một ngàn người của Tiên Phong doanh vào trong hai vạn thân binh, nếu hoàng đế phái người âm thầm động tay chân...”
“Nhất định những người đó có đi không có về.”
Tiêu Dạ Thần bình tĩnh lên tiếng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người thanh niên luôn vui vẻ lạc quan nay đã dần trưởng thành.
Chẳng bao lâu nữa, Tiêu Dạ Thần tuyệt đối có thể tự mình quản lý An thân vương phủ.
Nói như vậy, nàng không cần lo lắng cho gã.
Vậy nàng có thể cùng Tiêu Cửu Uyên buông tay ra đi.
Vân Thiên Vũ cười khẽ nói: “Ngươi an bài xong hết thì ta an tâm rồi.”
“Ta sẽ đi luyện đan dược cường thân kiện thể, cải thiện gân mạch cho binh tướng, mặt khác ta sẽ luyện chế ra một số lớn linh lôi đan, linh lực giả trong doanh mỗi người sẽ giữ mấy cái. Nếu có người dám can đảm tính kế với binh tướng An thân vương phủ, đến lúc đó sẽ dùng linh lôi đan nổ chết bọn họ.”
“Được.”
Tiêu Lăng Phong cùng Tiêu Dạ Thần gật đầu.
Tuy rằng linh lôi đan yêu cầu dùng linh lực thôi khai, không phải ai cũng có thể thôi khai, nhưng bên trong thân binh của An thân vương phủ có linh lực giả, hơn nữa còn có những người của Tiên Phong doanh. Những người đó có thể dùng lực chiến ý thôi khai linh lôi đan, gây nổ mạnh.
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới chuyện khác, sau khi nói chuyện với Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần, nàng bắt đầu luyện đan.
Lần này tiêu diệt Lăng Vân tông, nàng không lấy những thứ khác, nhưng lại lấy được không ít dược liệu bên trong Phượng Linh giới.
Cho nên luyện đan hoàn toàn không là vấn đề.
Trong An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ không hề để ý tới bất cứ chuyện gì, bước vào trạng thái bế quan luyện đan.
Nàng dặn dò, khi nàng chưa luyện xong đan dược, bất luận kẻ nào bất luận sự việc nào cũng không được quấy rầy đến nàng.
Trong vương phủ, không ai dám quấy rầy nàng.
Trong kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ, ai ai cũng bàn tán chuyện lần này Nam Chiêu xuất binh từ Phượng Hoàng Lĩnh tấn công quận Thanh Bình.
Mọi người càng nói càng hoảng, trong đó không ít người thậm chí còn bắt đầu lo lắng, nếu Nam Chiêu dẹp xong quận Thanh Bình, thôn tính bá tánh cùng đất đai quận Thanh Bình, liệu có thể mở rộng quy mô tiến công Đông Ly quốc hay không.
Nếu thật sự như vậy, bọn họ biết làm sao bây giờ.
Nói tới nói lui, cuối cùng ai cũng trách móc Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ.
Chuyện gì cũng nói được.
Có người nói Tiêu Cửu Uyên tham luyến sắc đẹp, không màng đại nghĩa quốc gia.
Có người nói Vân Thiên Vũ chính là họa quốc yêu cơ, nếu không phải vì nữ nhân này, Nam Chiêu Thái tử sao có thể hạ lệnh từ Phượng Hoàng Lĩnh tấn công Đông Ly chứ.
Phải biết rằng Nam Chiêu cùng Đông Ly từ trước đến nay vốn hòa bình, chưa bao giờ có chiến tranh, không ngờ hiện tại bởi vì một nữ nhân, hai nước lại binh nhung tương kiến, mà nguyên nhân đúng thật chỉ vì một nữ nhân mà thôi.
Sớm biết như vậy, chi bằng giao nữ nhân này cho Nam Chiêu Thái tử.
Phố lớn ngõ nhỏ, ai ai cũng nói chuyện này.
Người An thân vương phủ thiếu chút nữa thì tức chết, mỗi ngày đều nghe được đủ lời nhục mạ quận chúa.
Bọn họ tranh cãi với người ta, kết quả là bị người ta đánh cho một trận.
Nhưng mà không ai dám bẩm báo việc này với Vân Thiên Vũ.
Bởi vì trước mắt Vân Thiên Vũ đang bế quan luyện đan, không ai dám quấy rầy nàng.