Vân Thiên Vũ không khỏi có chút ngây ngẩn cả người, Tiêu Dạ Thần sẽ không thật thích nàng đi.
Không, không, nhất định là biểu tỷ lầm, nàng không thể suy nghĩ nhiều, càng không thể hỏi Tiêu Dạ Thần, nếu như mình hỏi người ta, người ta căn bản không có thích nàng, như vậy rất xấu hổ a.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ cùng Tiêu Dạ Thần chào hỏi.
"Tiêu Dạ Thần, ngươi nói có chuyện tìm ta, không thể nói bây giờ sao? Ngươi xem sắc trời đã tối, ta còn phải trở về đây."
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn một chút, trời đã bắt đầu tối, nhà cửa hai bên đường đã nổi lên đèn lồng, hoàng hôn ánh đèn bao phủ cả kinh thành, sương mù lại hư ảo, trong lòng giống như dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng bởi vì lời của Diệp Gia nói, Vân Thiên Vũ đột nhiên có chút không biết đối mặt với Tiêu Dạ Thần như thế nào, cho nên muốn hắn có gì thì nói luôn.
Nhưng Tiêu Dạ Thần lại nở nụ cười mở miệng nói: "Trời chiều rồi thì thế nào, người của Vĩnh Ninh chẳng lẽ còn dám không cho ngươi vào cửa, đi thôi, ta mời ngươi đi đến một trà lâu nổi tiếng ăn điểm tâm, bảo đẩm để cho khẩu vị của ngươi được mở mang."
Tiêu Dạ Thần nói xong đã đi về phía trước đi, gọn gàn phi thân lên ngựa.
Dáng người tuấn lãng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, cùng với hắn thân phận thế tử An Thân Vương phủ.
Vân Thiên Vũ có thể khẳng định, nam tử như Tiêu Dạ Thần là ý trung nhân của rất nhiều nữ tử, hắn người như vậy, không thiếu nữ nhân.
Như vậy hắn cần thích nàng sao? Coi như nhất thời có chút thích, về sau có lẽ rất nhanh liền thay đổi tâm ý.
Vân Thiên Vũ nghĩ như thế, tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, dẫn Diệp Gia lên xe ngựa, đi theo Tiêu Dạ Thần một đường đi tới trà lâu tương đối nổi tiếng ở kinh thành.
Không nghĩ tới trong trà lâu Phương Hương Trai, cũng bày ra ván cờ Cửu Kiếp Linh Lung trận, lúc này không ít người vây trước ván cờ tìm cách phá giải.
Trừ đánh cờ người, những người khác vây xem náo nhiệt, cả trà lâu bởi vì ván cờ này mà có vẻ hết sức náo nhiệt, buôn bán cũng vô cùng tốt.
Vân Thiên Vũ không thể không nói lão bản cũng rất biết suy nghĩ.
Nàng có phải hay không nên hỏi lão bản trà lâu phí tuyên truyền.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ cùng Tiêu Dạ Thần đi dọc theo đường lên lầu hai trà lâu.
Vốn dĩ nàng cho rằng nhiều người như vậy sẽ không có người chú ý tới các nàng, ai biết nàng cùng Tiêu Dạ Thần mới vừa lên lâu, liền có người phát hiện nàng.
"Đó không phải là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ sao?"
"Đúng vậy, thật sự là nàng."
"Không nghĩ tới có thể thấy nàng, vừa đúng lúc nàng ở đây, chúng ta hỏi một chút nàng, thế cờ này rốt cuộc có cách phá giải hay không."
Trong quán trà mọi người ồn ào náo nhiệt nói, sau đó có một thư sinh gầy kích động xông qua.
Bất quá Tiêu Dạ Thần giành trước một bước ngăn cản người này, hung thần ác sát nhìn chằm chằm hắn: "Làm gì."
Thư sinh gầy sợ hết hồn, cẩn thận nói: "Ta không có ác ý, chính là muốn hỏi Vân tiểu thư một chút, cờ này có cách giải không? Một nước cờ rất khó phá."
Tiêu Dạ Thần còn muốn nói điều gì, sau lưng Vân Thiên Vũ đã đưa tay kéo Tiêu Dạ Thần, nhìn thư sinh gầy nói: "Có cách giải."
Nàng ném xuống hai chữ sau đó xoay người đi lên lầu.
Người bên dưới lại kích động nghị luận.
"Vân tiểu thư nói có cách, như vậy nhất định là có cách, tiếp tục tiếp tục, cũng không tin không phá giải được."
"Đúng vậy, tiếp tục, ta cũng không tin không phá giải được ván cờ này."
Vân Thiên Vũ mặc kệ những người này, cùng Tiêu Dạ Thần đi tới nhã gian lầu hai, trên đường Tiêu Dạ Thần không nhịn được hỏi Vân Thiên Vũ: "Vũ Mao, ngươi nói có cách, cách giải như thế nào."
Tiêu Dạ Thần mặc dù không bằng yêu tích cờ biến thái như Tiêu Thiên Dịch, nhưng nam tử phần nhiều đều thích đánh cờ, đối với phương pháp giải Cửu Kiếp Linh Lung trận, hắn tự nhiên cũng tò mò muốn biết.