Hai người vừa bước vào, đang định thắp nến trong phòng thì bị Tiêu Cửu Uyên hét lên: “Dừng tay.”
Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang cùng dừng lại, quay đầu sang nhìn thì thấy Tiểu Cửu Uyên đang đứng trong phòng. Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Cửu Uyên nhìn họ chằm chằm.
Phượng Vô Nhai chỉ vào Tiêu Cửu Uyên mãi mới nói: “Ngươi, ngươi không hề mất trí nhớ, vẫn nhớ rõ chuyện ở học viện Thiên Kình, vậy người còn giả vờ làm gì chứ.”
Làm hại Vũ Nhi đau lòng đến chết.
Mặt Tiêu Cửu Uyên không hề thay đổi, trầm giọng nói: “Bên cạnh ta còn có người Thanh Long thế gia đang theo dõi ta, ta đã nhân lúc đêm tối âm thầm trốn ra khỏi Thanh Long thế gia.”
Hắn nói xong quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, chúng ta đi thôi, nếu bị người của Thanh Long thế gia phát hiện, chúng ta sẽ không đi được nữa đâu.”
“Trước đây ta làm như vậy vì bị họ khống chế, cũng chính là muốn tìm cơ hội để trốn thoát.”
Sau khi Tiểu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ nhảy khỏi giường không hề chậm trễ, định bỏ đi.
Trong phòng, Phượng Vô Nhai lại ngăn họ lại: “Các người làm vậy không phải là cách hay, nếu Thanh Long thế gia phát hiện ra sẽ còn truy đuổi các người gát gao hơn, nếu để họ bắt được các người lần nữa, Vũ Nhi sẽ vô cùng nguy hiểm. Chắc chắn họ nghĩ rằng ngươi rời Thanh Long thế gia là do Vũ Nhi xúi giục.”
Phượng Vô Nhai nói xong không chờ Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nói nhanh chóng nói tiếp: “Ta có một cách hay, đảm bảo sau khi các người rời đi sẽ không hề có sai sót nào.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn Phượng Vô Nhai, trầm giọng nói: “Nói đi.”
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: “Người xem ta và ngươi vóc dáng tương đương, Vũ Nhi lại am hiểu thuật dịch dung, hay là dịch dung ta thành người, ta sẽ thay ngươi ở lại Thanh Long thế gia, sau đó ta sẽ nói với người của Thanh Long thế gia là ta muốn bế quan tu luyện, như vậy họ sẽ không nghi ngờ ngươi nữa.”
“Các người thấy cách đó thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn nhau rồi gật đầu.
Đây quả thực là biện pháp hay, nếu Phượng Vô Nhai thay Tiểu Cửu Uyên ở lại Thanh Long thế gia, vậy họ sẽ có đủ thời gian để khiến bản thân mạnh mẽ hơn, tăng cường sức mạnh thế lực của mình, họ sẽ không cần phải sợ người của Thanh Long thế gia nữa.
Thế nhưng Vân Thiên Vũ vẫn lo lắng: “Nếu như Thanh Long thế gia phát hiện ra huynh, chỉ sợ huynh sẽ gặp chuyện chẳng lành.”
“Đừng quên ta là người của Chu Tước thế gia, dù họ có phát hiện ta giả mạo thì cũng không thể giết ta.”
Phượng Vô Nhai nói: “Cứ quyết định như vậy đi, có ta giả dạng Hoàng Phủ Viêm, lại có Tiểu Linh Đang phối hợp, chắc chắn sẽ không có sơ hở nào.”
Sau khi Phượng Vô Nhai nói xong, Vân Thiên Vũ nhìn Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang ngẩng đầu nhìn nàng rồi lại cúi đầu nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ đừng giận muội nha, thực ra muội gạt tỷ là không muốn người của Thanh Long thế gia làm hại tỷ, cũng là muốn cho ca ca của muội một cơ hội, cho nên mới nói như vậy, tỷ tha thứ cho muội được không?”
Sau khi Tiểu Linh Đang nói xong, Vân Thiên Vũ nghĩ ngơi, rồi không hề trách Tiểu Linh Đang.
Bởi vì bản thân cũng cố trách nhiệm, Tiểu Linh Đang là người như thế nào, nàng biết rõ mà? Trước đấy đã trách nhầm muội ấy cũng bởi vì bản thân qua nôn nóng.
Huống hồ hai huynh muội Tiểu Linh Đang quan hệ rất tốt, muội ấy muốn giúp ca ca của muội ấy không có gì là sai cả. Họ đều không làm gì sai, tất cả đều là lỗi của người Thanh Long thế gia.