Nàng vì không muốn bị Vân Lôi giết, tự nguyện lấy tính mạng ra đánh cược, đi đổi thân phận Ly thân vương phi với hắn.
Nhưng sau này, hắn lại nhục nhã nàng rất nhiều lần.
Từ lần từng lần trong quá khứ, để Vân Thiên Vũ trải qua một lần, để nàng cảm nhận được lửa giận trong lòng lúc đó.
Đặc biệt là hình ảnh chuyển tới lúc nàng thay Tiêu Cửu Uyên lấy được hoa linh quỳ tám cánh, làm việc nghĩa quên thân ở Thiên Mộc sơn trang.
Khi đó lòng nàng rât bất an, nàng là người không phải máy móc.
Sao có thể không có một chút cảm xúc nào.
Chẳng qua là nàng che dấu rất kỹ tất cả bất an.
Bởi vì nàng biết bản thân không có ai để dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng nàng vất vả cố gắng như vậy, kết quả Tiêu Cửu Uyên giao linh quỳ tám cánh do nàng lấy được cho nữ nhân khác giải độc cho hắn.
Lúc này, tâm ma trong lòng Vân Thiên Vũ tích tụ từng chút trong ngực.
Trong chớp mắt bình tĩnh của nàng tan rã, tức giận tràn ngập toàn bộ đầu óc nàng, giận đến mức chỉ muốn giết người.
Giết Tiêu Cửu Uyên.
Đúng, không sai, nam nhân khốn nạn đáng chết ấy.
Lại dám can đảm đối xử với nàng như vậy.
Nàng muốn giết hắn.
Nàng vừa nghĩ vậy, ý muốn này giống như chấp niệm tràn ngập cả người nàng.
Khiến nàng chỉ muốn giết người, như chỉ có giết nam nhân này lòng nàng mới có thể thoải mái.
Nếu không nàng không nuốt được ngụm tức giận này.
Vân Thiên Vũ sốt ruột, đi tới đi lui trong Hắc Ma tháp
Ba linh thú trong cơ thể cũng cảm nhận được nóng nảy trong lòng nàng.
Ba linh thú trong lòng cũng có lửa giận, lửa giận này ảnh hưởng tới Vân Thiên Vũ, khiến tức giận trong lòng nàng càng lớn hơn.
Cuối cùng nàng không nhịn được kêu to: "Ta muốn giết hắn. Ta muốn giết hắn."
Nàng vừa nói xong, đột nhiên bên trong Hắc Ma tháp vang lên một tiếng ma quỷ.
"Đúng vậy, không sai, ngươi muốn giết hắn, giết hắn ngươi sẽ lập tức báo được thù."
"Tới đây, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ngươi, giết hắn đi."
Đột nhiên trong tay Vân Thiên Vũ có thêm mỗi lưỡi dao sắc bén, Tiêu Cửu Uyên đang ngủ trên giường đối diện nàng không xa.
Lúc này hắn trúng độc, hắn lại nghi ngờ nàng hạ độc hắn.
Ý hận trong lòng Vân Thiên Vũ càng đậm.
Nàng nắm lưỡi dao sắc bén trong tay, đi thẳng đến trước giường Tiêu Cửu Uyên, tay giơ lưỡi dao lên cao.
Tiếc là cuối cùng không cắm xuống được.
Nhìn hắn nằm ngủ suy yếu ở đó, sắc mặt trắng bệnh, bỗng nhiên nàng không đành lòng xuống tay.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ.
Một đôi mắt đỏ hồng nóng nảy ở trong chỗ tối, tiếng nói dụ dỗ vang lên: "Giết hắn, giết hắn, ngươi lập tức báo được thù."
Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này, lập tức lửa giận dâng lên, tay đâm xuống lần nữa.
Ngay lúc này, đột nhiên trong đầu nàng có thêm một giọng nói âm trầm như rượu.
"Tòa Hắc Ma tháp này có ma tính, cho nên dù thời điểm nào ngươi cũng không được để mất bản tính."
Bản tính, bản tính.
Không, đây không phải ý của nàng.
Sao nàng lại muốn giết Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng vì sao tức giận trong lòng nàng lại sâu như vậy, sâu đến mức nàng muốn giết Tiêu Cửu Uyên để hả giận.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, đột nhiên lưỡi dao sắc bén trong tay chuyển hướng, nhanh chóng đâm xuống đùi mình.
Một cơn đau đớn tràn ra từ đùi.
Luồng tức giận trói buộc trên người nàng tản ra.
Nàng chỉ cảm thấy cả người tỉnh táo nhưng mà máu chảy trên đùi khiến nàng biết rõ là suýt nữa mình đã bị ma tháp này mê hoặc.
Cũng may cuối cùng nàng tự làm mình bị thương để giữ được tỉnh táo.