Tỷ không biết đâu, rất nhiều người đang nói xấu Vân tỷ tỷ, nói tỷ ấy là người tham vinh hoa phú quý, sở dĩ thoái hôn với Ly thân vương gia chính là vì đã nhìn trúng thái tử, muốn làm thái tử phi, làm mẫu nghi thiên hạ.
Tóm lại bên ngoài nói rất nhiều điều không hay.”
Diệp Gia nghe thấy lời của Tiểu Linh Đang thì khuôn mặt tối sầm lại, không nhịn được tức giận chửi mắng: “Thật đúng là nam nhân không biết xấu hổ, còn muốn trả đũa.”
Đêm qua Thái Tử bị hai nàng đánh thành bộ dạng như vậy, rất nhiều người đều thấy được.
Thái tử sợ bọn họ nói ra những lời bất lợi cho gã nên đi trước một bước tung ra những lời đồn, nói Vân Thiên Vũ cố ý câu dẫn hắn, còn đả thương hắn.
Như thế này thật sự là hết đường chối cãi.
Vẻ mặt Diệp Gia vô cùng khó coi.
Ở gian phòng phía sau, Vân Thiên Vũ đã bị kinh động đến, vẻ mặt của nàng cũng rất khó coi, nhìn Tiểu Linh Đang ở bên ngoài kêu lên: “Tiểu Linh Đang, muội vào đi.”
“Vân tỷ tỷ, tỷ xem việc này xử lý như thế nào?”
Vân Thiên Vũ vẫn không nói gì thù bên ngoài đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Bổn quân đã hạ lệnh cho người đi ra ngoài khiến những người này câm miệng, nếu họ còn dám ăn nói lung tung, đồn thổi bậy bạ thì sẽ đánh cho một trận.”
Giọng nói của Phượng Vô Nhai từ bên ngoài vang lên.
Nhưng hắn rất quân tử, không hề bước vào phòng mà chỉ đứng ở bên ngoài.
Vân Thiên Vũ đưa tay ra cầm lấy y phục Diệp Gia mang tới, sau khi mặc xong y phục liền bảo Diệp Gia làm cho mình một kiểu tóc đơn giản.
Ăn mặc chỉnh tề xong, nàng dẫn mọi người ra ngoài.
Đúng lúc này nhìn thấy Phượng Vô Nhai một thân y phục màu đỏ đang dựa vào lan can có chạm trổ hoa văn.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ tà mị như bình thường nhưng đôi mắt ánh lên sự hoang mang.
Chuyện bọn họ cãi nhau đêm qua hình như y đã quên rồi.
Vân Thiên Vũ cũng không phải là một nữ nhân không phóng khoáng nên làm như không có chuyện gì mà nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ngươi làm như vậy căn bản là vô dụng, ngươi làm vậy sẽ càng khiến cho mọi người nghĩ chuyện đó là thật. Việc này ngươi đừng nhúng tay vào nữa, cứ để ta xử lý.”
Phượng Vô Nhai không tin Vân Thiên Vũ câu dẫn thái tử, một mỹ nam tuấn tú như y đứng trước mặt nàng mà nàng còn coi như không nhìn thấy.
Tên ngụy quân tử như thái tử mà được nàng nhìn trúng mới là lạ.
Cho nên đây căn bản là vở kịch do thái tử tự biên tự diễn.
Tên thái tử chết tiệt này, cứ đợi xem y xử lý gã như thế nào.
Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy trong bóng tối có tiếng gió, nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y màu đen bước đến.
Đi theo sau hắn còn có Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần nhìn thấy Phượng Vô Nhai thì không hề vui vẻ.
Tuy lúc trước gã đã nghe nói Phượng Vô Nhai đang ở trong phủ An thân vương nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn thấy vô cùng ghét bỏ.
Phượng Vô Nhai không thèm để ý đến Tiêu Dạ Thần mà nhìn Tiêu Cửu Uyên, nhưng lần này y không nổi giận, đêm qua Vũ Mao đã nói Tiêu Cửu Uyên cũng là bằng hữu của nàng.
Nếu y nổi giận sẽ đẩy Vân Thiên Vũ về phía Tiêu Cửu Uyên,
Tóm lại trước khi Vũ Mao đưa ra sự lựa chọn thì cơ hội của y và Tiêu Cửu Uyên là ngang nhau.
Trước mắt việc cần làm là lấy được tình cảm của của Vũ Mao chứ không phải là khiến nàng ghét bỏ.
Vì thế nên trong thời điểm này y không hề nói một lời nào.