Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Bây giờ chú rất muốn đánh tôi đúng không?

Lục Thanh Dao cắm chìa khóa vào vặn mạnh nhưng không mở được, cô bé này cảm thấy tức giận, vì thế vặn thêm một cái thật mạnh.


“Cạch!”


Một âm thanh giòn tan vang lên, chìa khóa trong tay Lục Thanh Dao bỗng chốc bị bẻ gãy thành hai mảnh, một nửa nằm trong tay Lục Thanh Dao, một nửa bị kẹt trong ổ khóa không lấy ra được.


“Gãy rồi!”


Lục Thanh Dao giơ lên cho Long Thiên Tiếu xem một nửa chiếc chìa khóa còn lại trong tay, khuôn mặt lộ ra vẻ mờ mịt.


“Làm thế nào bây giờ?”


Long Thiên Tiếu hơi bất lực, hỏi.


“Hôm nay chú không thể đi xe máy điện về nhà được rồi, có phải bây giờ cực kỳ muốn đánh tôi không?”


Lục Thanh Dao chớp chớp đôi mắt đẹp, cố ý hỏi.



“Không hề, bây giờ cháu đi đi, chú sẽ không đánh nhau với cháu!”


Long Thiên Tiếu thở dài, sau đó nói.


“Phải làm thế nào chú mới đánh với tôi? Chú nói điều kiện đi!”


Lục Thanh Dao hỏi.


“Tại sao cứ muốn chú đánh nhau với cháu thế, cháu vẫn còn nhỏ tuổi, sao lại hung hăng như vậy? Chú đánh ông nội cháu bị thương nhưng ông nội cháu không nói gì, sao cháu đã cuống quýt lên. Võ thuật đánh đấm rồi tổn thương, xung đột với nhau là điều bình thường”.


Long Thiên Tiếu hỏi ngược lại.


“Ông nội nói chú rất mạnh, tôi muốn biết rốt cuộc chú mạnh đến mức nào, tôi chỉ có thể tự mình đến đây thử sức. Còn nữa, ngày hôm đó chú còn khiến tôi bị ông nội tát một cái, coi như giữa tôi và chú đã kết thù oán. Cho nên, chú và tôi nhất định phải đấu một trận!”


Lục Thanh Dao khẳng định.


“Cháu và ông nội cháu, ai mạnh hơn?”


Long Thiên Tiếu hỏi lại.


“Đương nhiên là ông nội tôi mạnh hơn rồi!”


Dường như Lục Thanh Dao không hề nghĩ ngợi mà đáp, sức mạnh của ông nội, ở Đông Hải cũng có thể coi như là người không thể động vào, ai gặp Lục Huyền Cơ, cũng phải nể mặt mấy phần.


“Đợi đến khi cháu mạnh hơn ông cháu thì tới tìm chú! Bây giờ cháu có thể đi rồi”.


Long Thiên Tiếu thở dài, sau đó nói, anh thật sự không muốn dây dưa với một đứa nhóc như vậy.


“Không! Tôi phải đấu với chú một trận!”


Lục Thanh Dao cực kỳ kiên quyết nói, một tay chộp tới yết hầu của Long Thiên Tiếu, nhưng tốc độ của Long Thiên Tiếu cực kỳ nhanh. Anh nhanh chóng né tránh, đồng thời khống chế Lục Thanh Dao. Động tác của anh rất nhanh, ấn vài lần trên cơ thể Lục Thanh Dao, cô bé này lập tức cảm thấy khó thở và cũng không thể nhúc nhích được.


“Anh đã làm gì cô chủ của tôi?”


Gã vệ sĩ đi theo thấy vậy, vội vàng xông lên.


“Hiện giờ cô ấy chỉ không có sức lực gì thôi. Một cô gái nhỏ, ngày nào cũng đánh đánh giết giết cũng không tốt, cậu đưa cô bé về đi, trong vòng mười lăm phút, cơ thể sẽ có thể vận động trở lại. Sau ba tiếng, cô bé có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường!”


Long Thiên Tiếu thở dài, sau đó ôm Lục Thanh Dao dậy, bước đến trước của xe Mercedes-Benz, mở cửa, ném Lục Thanh Dao vào trong.


“Anh...”


Gã vệ sĩ chết lặng.


“Sao thế, cậu cũng muốn đánh với tôi à?”


Long Thiên Tiếu hỏi, người vệ sĩ nghe thấy vậy, bỗng chốc đờ đẫn. Cậu ta đã từng nghe qua sự đáng sợ của người này, đến cả Lục Huyền Cơ cũng không phải đối thủ của anh, huống chi là cậu ta? Gã vệ sĩ tự biết mình được mấy cân mấy lạng.


“Không phải vậy...”


Gã vệ sĩ vội vàng nói.


“Không thì lái xe đi, mười lăm phút, nếu vẫn chưa rời khỏi đây thì đừng trách tôi không khách sáo”.


Giọng điệu của Long Thiên Tiếu cực kỳ lạnh lùng, gã vệ sĩ nghe thấy vậy, vội vàng lên xe, lái xe rời đi.


Sau khi Lục Thanh Dao rời khỏi, Long Thiên Tiếu nắm lấy ổ khóa, nhìn chìa khóa bị gãy mất bên trong ổ khóa, khẽ nhíu mày, anh nhìn đồng hồ, thở dài một tiếng. Cố Tuyết Cầm cũng tan làm lúc bốn giờ, tập đoàn Long Đằng cách tập đoàn Cố thị khoảng bảy tám phút lái xe, nếu như anh còn chậm chạp thì sẽ khiến Cố Tuyết Cầm phải đợi lâu.


Long Thiên Tiếu nhìn xung quanh, đã không còn nhiều người nữa, anh nắm lấy ổ khóa, định bẻ nó ra. Không phải tất cả các phần của ổ khóa này đều làm bằng thép, mà có một phần được làm bằng nhựa.


Long Thiên Tiếu cầm lấy hai đầu của ổ khóa, hít sâu một hơi rồi dùng sức ở tay.


“Cách cách!”, một tiếng, Long Thiên Tiếu rút được ổ khóa ra. Nếu hiện giờ có ai còn ở đây, chắc chắn sẽ kêu lên một tiếng. Dùng tay không gỡ ổ khóa, rốt cuộc thì phải mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được?


Sau khi phá khóa, Long Thiên Tiếu tìm một thùng rác vứt ổ khóa vào trong. Trong ổ khóa này có một nửa chiếc chìa khóa, cũng đã trở nên vô dụng.


Sau khi làm xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu khởi động chiếc xe máy điện, đi về phía công ty Cố Tuyết Cầm.


Sau khi Long Thiên Tiếu rời khỏi, trong một góc nào đó, xuất hiện một ánh mắt u ám đang nhìn chằm chằm anh. Người trốn trong đó không phải ai khác, chính là Quách Lâm, người chịu trách nhiệm hợp tác với nhà họ Cố.


“Rất có sức mạnh, nhưng lại là một thằng ở rể vô dụng! Thật đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy lại phải lấy một thằng vô dụng”.


Quách Lâm tự lẩm bẩm, trong giọng có chút tiếc nuối. Ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, sau đó anh ta mới rời khỏi nhà để xe.


Tập đoàn Cố thị, hiện giờ đúng là lúc tan tầm, xung quanh có rất nhiều người đi ra từ công ty.







Cố Tuyết Cầm đứng ở cửa, mặc một chiếc áo len dài tay màu sáng, quần jean bó sát người, hoàn toàn tôn lên dáng người hoàn mỹ, đồng thời khiến người khác cảm thấy tươi tắn xinh đẹp tràn đầy sức sống.






Dáng người của cô cao gầy, có hình thể đẹp, khiến người khác có cảm giác cô như hạc giữa bầy gà trong đám đông.


Ở bên cạnh cô còn có một mỹ nhân trạc tuổi, tuy không đẹp đến mức tinh tế bằng Cố Tuyết Cầm, nhưng dáng người đầy đặn, cũng là một mỹ nhân hiếm có. Mỹ nhân này chính là bạn thân kiêm bạn học của Cố Tuyết Cầm - Sở Uyển Tình.


“Đó không phải chồng của cậu à?”


Sở Uyển Tình kéo cánh tay của Cố Tuyết Cầm, hỏi.


“Hóa ra đến rồi à, vậy mà anh ấy không nhìn thấy tớ”.


Cố Tuyết Cầm nhìn theo hướng ánh mắt của Sở Uyển Tình, vừa hay nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang đứng đợi mình ở bên kia đường, cách xa cô một chút, không nhìn thấy cũng là điều bình thường.


“Tớ đi trước đây!”


Cố Tuyết Cầm trả lời.


“Này, đợi chút!”


Sở Uyển Tình kéo tay của Cố Tuyết Cầm.


“Sao thế? Sao cậu lại cười kiểu không đứng đắn như vậy hả?”


Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Uyển Tình, Cố Tuyết Cầm hơi ghét bỏ nói.


“Tớ phát hiện ra, người đàn ông nhà cậu khá nam tính đó. Sao dạo gần đây lại biết cải thiện bản thân vậy? Trước đây tớ thấy anh ấy râu ria xồm xoàm, tóc thì dài, bây giờ tút tát lại có vẻ khá đẹp trai đó”.


Sở Uyển Tình nhìn Long Thiên Tiếu từ xa, có chút cảm khái nói.


“Cậu hóng hớt như vậy làm cái gì?”


Cố Tuyết Cầm hơi ghét bỏ nói.


“Còn nữa, gần đây tớ phát hiện cậu thay đổi rồi”.


Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm, khuôn mặt lộ nụ cười xấu xa.


“Thay đổi như thế nào?”


Cố Tuyết Cầm hơi khó hiểu hỏi.


“Tớ thấy gần đây cậu cười nhiều hơn rồi”.





Dáng người của cô cao gầy, có hình thể đẹp, khiến người khác có cảm giác cô như hạc giữa bầy gà trong đám đông.


Ở bên cạnh cô còn có một mỹ nhân trạc tuổi, tuy không đẹp đến mức tinh tế bằng Cố Tuyết Cầm, nhưng dáng người đầy đặn, cũng là một mỹ nhân hiếm có. Mỹ nhân này chính là bạn thân kiêm bạn học của Cố Tuyết Cầm - Sở Uyển Tình.


“Đó không phải chồng của cậu à?”


Sở Uyển Tình kéo cánh tay của Cố Tuyết Cầm, hỏi.


“Hóa ra đến rồi à, vậy mà anh ấy không nhìn thấy tớ”.


Cố Tuyết Cầm nhìn theo hướng ánh mắt của Sở Uyển Tình, vừa hay nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang đứng đợi mình ở bên kia đường, cách xa cô một chút, không nhìn thấy cũng là điều bình thường.


“Tớ đi trước đây!”


Cố Tuyết Cầm trả lời.


“Này, đợi chút!”


Sở Uyển Tình kéo tay của Cố Tuyết Cầm.


“Sao thế? Sao cậu lại cười kiểu không đứng đắn như vậy hả?”


Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Uyển Tình, Cố Tuyết Cầm hơi ghét bỏ nói.


“Tớ phát hiện ra, người đàn ông nhà cậu khá nam tính đó. Sao dạo gần đây lại biết cải thiện bản thân vậy? Trước đây tớ thấy anh ấy râu ria xồm xoàm, tóc thì dài, bây giờ tút tát lại có vẻ khá đẹp trai đó”.


Sở Uyển Tình nhìn Long Thiên Tiếu từ xa, có chút cảm khái nói.


“Cậu hóng hớt như vậy làm cái gì?”


Cố Tuyết Cầm hơi ghét bỏ nói.


“Còn nữa, gần đây tớ phát hiện cậu thay đổi rồi”.


Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm, khuôn mặt lộ nụ cười xấu xa.


“Thay đổi như thế nào?”


Cố Tuyết Cầm hơi khó hiểu hỏi.


“Tớ thấy gần đây cậu cười nhiều hơn rồi”.


Sở Uyển Tình thẳng thắn nói.


“Vậy sao? Sao tớ lại không nhận ra nhỉ?”


Cố Tuyết Cầm sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình, ngạc nhiên hỏi.


“Đương nhiên rồi, trước đây giống như người chết, muốn thấy cậu cười rất khó, giống như có ai nợ cậu tám triệu vậy”.


Sở Uyển Tình gật đầu, cực kỳ chắc chắn nói.


----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK