Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi hiểu rồi, nhưng, tôi cũng không thể nắm chắc, tôi chỉ có thể làm hết sức mà thôi”.

Lão già mặc áo đen nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ nói, ông ta có loại dự cảm không lành, cảm thấy ngoài cô gái này ra còn có những cao thủ khác, đặc biệt là bốn người ngồi bên cạnh Lôi Hổ, rất

có khả năng đều là cao thủ.

Trong một căn phòng giám sát ở Bắc Thành thành phố Lâm Giang, thấy võ sư taekwondo cuối cùng bị đánh bại, Phương Thắng Thiên ném văng ly trà đang cầm trên tay xuống đất, nhất thời chiếc ly vỡ tan tành.

“Con mẹ nó, các người làm ăn kiểu gì vậy, không phải nói những người còn lại của Lôi Hổ đã bị xử lý rồi à? Những người này là sao vậy? Sao đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ thế?”

Phương Thắng Thiên văng tục nói.

“Đại ca, bọn em cũng không biết! Ai ngờ một cô gái như vậy sẽ là cao thủ chứ?”

Lúc này, đàn em phía sau đáp.

“Thắng Thiên, cũng không thể trách bọn họ, có thể đây là tình huống ngoài ý muốn, không thể dự đoán trước”.

Ông lão nhìn vào màn hình, sau đó nhàn nhạt nói.

“Một cô gái nhỏ đã loại hai người liên tiếp, chúng ta đã bị loại sáu người, nếu hiệp cuối thua thì chúng ta thua thật rồi”.

Phương Thắng Thiên nói bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

“Để Lão Kỳ lên đi!”

Ông lão nói.

“Chỉ có thể như vậy thôi. Các người biết đấy, Phương Thắng Thiên tôi chưa bao giờ đánh một trận không chắc chắn và chưa bao giờ bị ép đến mức độ này”.

Phương Thắng Thiên lại châm một điếu xì gà khác, hắn ta ổn định lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Nếu cuối cùng chúng ta thua, chuyện gì sẽ xảy ra, thật sự phải nhường phường 13 Bắc Thành cho Lôi Hổ sao?”

Lúc này, ông lão hỏi.

“Hừ, đồ của Phương Thắng Thiên tôi dễ lấy như vậy à?”

Nghe thấy những lời này, một nụ cười giễu cợt xuất hiện ở khóe miệng Phương Thắng Thiên, hắn ta nói.

“Cứ như vậy, tôi sợ rằng sẽ khơi dậy sự bất mãn của Nam Thành và Tây Thành, dù sao, Phong Cẩu và người phụ nữ đó cũng không phải là dạng dễ chơi”.

Ông lão lại có chút băn khoăn nói.

“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về những vấn đề này, vẫn chưa thua mà, bọn họ bất mãn có tác dụng gì?”

Phương Thắng Thiên làm một động tác dừng lại, bá đạo nói, những người phía sau hắn ta nghe thấy vậy, tất cả đều không dám nói chuyện, họ chỉ lặng lẽ nhìn vào màn hình, chú ý đến diễn biến trận đấu.

Tại đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, vào lúc này đã gần đến lượt thi đấu tiếp theo.

“Nhớ lời chú nói”.

Khi Tần Tiểu Manh rời đi, Long Thiên Tiếu dặn dò hết lần này đến lần khác.

“Vâng, cháu hiểu rồi, chú yên tâm, cháu là một người rất sợ chết”.

Tần Tiểu Manh đáp lại một tiếng, sau đó liền đi lên, mọi người lại vỗ tay cổ vũ, dù sao bây giờ trong lòng bọn họ, Tần Tiểu Manh là bất khả chiến bại.

Cũng vào lúc này, lão già mặc áo đen đã lên sân.

“Chậc chậc chậc, đây không phải là Lão Kỳ Bắc Thành sao?”

“Lão ma đầu này cũng lên, xem ra Phương Thắng Thiên bị ép hết cách rồi”.

“Chẳng thế à, bọn họ đã thua sáu trận, nếu thua thêm trận nữa, bọn họ sẽ mất tất cả”.

Khi thấy lão già mặc áo đen lên sân, đám người xì xào bàn tán, hiển nhiên, Lão Kỳ này cũng có chút tiếng tăm, mấy người trước đó không thể so bì với thực lực của ông ta.

Nghe thấy những âm thanh này, sắc mặt của Tần Tiểu Manh cũng có chút ngưng trọng nhìn về phía Lão Kỳ.

“Cô gái nhỏ rất có năng lực, hai vị cao thủ của Bắc Thành tôi đều bại trong tay cô, không biết, cô học từ đâu?”

Sau khi Lão Lỳ lên sân, ông ta liền nhìn về phía Tần Tiểu Manh, hiền hậu nói. Chỉ là có hiền hậu đến đâu đi chăng nữa, người này cũng luôn mang đến cho người khác cảm giác nguy hiểm.

“Ông đang moi tin từ tôi?”

Tần Tiểu Manh hỏi.

“Ha ha, cô gái có tính cảnh giác cao quá”.

Nghe thấy vậy, Lão Kỳ chỉ mỉm cười nói.

“Xem thực lực trên sân, nói nhiều vậy để làm gì?”

Tần Tiểu Manh lạnh giọng nói, lão già giả nhân giả nghĩa trước mắt cho cô cảm giác nguy hiểm, cô luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu người này.

“Tôi cũng có quan điểm như vậy, nhưng cô không phải là đối thủ của tôi, tôi khuyên cô xuống đi, tôi không muốn làm tổn thương cô. Trên sân là kẻ địch, xuống dưới sân có thể làm bạn, sau này nếu cô gái có thời gian rảnh, có thể đến Bắc Thành tôi chơi”.

Lão Kỳ gật gật đầu nói.

“Cho dù không phải là đối thủ của ông, tôi cũng muốn thử. Những thứ khác không cần phải nói nhiều”.

Tần Tiểu Manh thản nhiên nói, cô chợt nghĩ tới những gì mà Long Thiên Tiếu nói trước đó, kêu cô cho dù có bất khả chiến bại cũng nên cố gắng thăm dò thân thủ của Lão Kỳ, mở đường cho những người lên sân phía sau.

Cô đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của Long Thiên Tiếu rất xa, Lão Kỳ này bảo cô nhận thua, hiển nhiên cũng không muốn để lộ thực lực. Dù sao, đây cũng là người cuối cùng của phe Phương Thắng Thiên ra sân, phe hắn ta muốn thắng, lão già này nhất định phải thắng liên tiếp ba hiệp.

Nếu Tần Tiểu Manh đầu hàng, ông ta có thể đánh ít đi một trận, đồng thời tránh để lộ thực lực của mình.

“Nếu cô đã nghĩ như thế, vậy tôi không còn cách nào khác”.

Nghe xong, thân thể Lão Kỳ hơi chìm xuống, ông ta bày ra tư thế, hiển nhiên lão già này cũng luyện võ công Đại Hạ, chỉ là không biết sức mạnh ra sao.

“Đến đi!”

Tần Tiểu Manh nói.

Lão Kỳ tấn công trước, chiêu thức của ông ta rất đặc biệt, Tần Tiểu Manh rất vất vả để tháo gỡ nó, mới chỉ đánh nhau đơn giản, cô đã có dự cảm không tốt rồi, cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang bị áp chế.

“Cô luyện Thái Cực Quyền nghe đồn đã bị thất truyền, khắc chế mọi loại võ công. Tiếc rằng cô chưa đạt đến độ chín muồi, đối phó với mấy môn võ phương Tây thô bạo đơn giản kia còn có thể, nhưng tôi đây đã tu luyện võ công Đại Hạ hàng chục năm, nếu đến cô tôi cũng không đối phó được, chẳng phải là sống vô ích mấy chục năm sao?”

Lão Kỳ có hành động cứng rắn buộc Tần Tiểu Manh phải lui về phía sau, nhưng Tần Tiểu Manh nghiến răng lợi dụng cơ hội khó khăn lắm mới tìm được đá vào đầu Lão Kỳ, nhưng ông ta lại phản ứng rất nhanh tóm lấy mắt cá chân của Tần Tiểu Manh rồi ném cả người cô ra, bị ném một cách thô bạo, cô phải dựa vào vòng dây mới ổn định lại.

Không đợi Tần Tiểu Manh đứng dậy, Lão Lỳ lại tiếp tục công kích, lúc này, Tần Tiểu Manh đã có chút hoảng loạn, khoảng cách về sức mạnh lập tức phơi bày ra.

“Đánh hay lắm”.

Thấy một màn này, Phương Cận vô cùng kích động nói, sau khi thua liên tiếp hai hiệp thì hắn ta cảm thấy vô cùng bức bách, không chỉ bức bách mà hắn ta còn lo lắng đến nghẹt thở, bởi vì nếu thua, bọn họ sẽ mất phường 13 Bắc Thành.

“Cháu có thấy gì không?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu hỏi Lục Thanh Dao ở bên cạnh, Lục Thanh Dao theo dõi trận đấu rất nghiêm túc, bởi vì trong lòng cô biết rõ, nếu Tần Tiểu Manh thua, cô sẽ là người lên sân tiếp theo.

Và bây giờ xem ra Tần Tiểu Manh không thể thắng hiệp đấu này, bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hay là thể lực, Tần Tiểu Manh đều kém xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK