Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hai đứa cũng không cần thường xuyên mang đồ ăn đến cho bố mẹ đâu, phiền phức quá. Cuối tuần có thời gian, nghỉ ngơi nhiều chút, đi chơi cho thư thái đầu óc. Mẹ và bố các con ở đây được ăn ngon, sống khỏe, mọi thứ đều rất tốt".

Lúc này, Lý Bình lại nói với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.

"Bác gái nói gì vậy, cuối tuần vốn dĩ không có chuyện gì, đi chơi còn tốn tiền, chi bằng làm cho hai bác chút đồ ăn. Mặc dù đồ ăn ở bệnh viện lành mạnh nhưng chắc chắn mùi vị không ngon bằng ở nhà".

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ cười nói.

"Con xem xem, xem xem, Tuyết Cầm người ta hiền dịu nết na biết lo việc nhà. Con phải tu tám kiếm mới lấy được cô vợ tốt như vậy đó, con phải chăm sóc con bé cho tốt đấy nhé".

Lý Bình vui tươi hớn hở nói với Long Thiên Tiếu.

"Bác gái nói đi đâu vậy".

Nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm hơi ửng hồng, cô ngại ngùng nói.

"Bác nói sự thật".

Lý Bình đáp.

"Con biết rồi mẹ".

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ có thể đáp.

"Dạo gần đây chân bố thế nào?"

Long Thiên Tiếu hỏi.

"Rất tốt, khôi phục rất tốt, người bạn đó của bọn, không hổ danh là bác sĩ thiên tài, thật thần kì. Bố cảm thấy qua một khoảng thời gian nữa sẽ có thể đứng dậy đi lại".

Long Đức Phúc vui vẻ nói, tâm tình của ông hiển nhiên vui tươi thoải mái hơn trước rất nhiều, dù sao đôi chân tàn phế nhiều năm đã nhìn thấy hy vọng khôi phục, nếu không phải là bất đắc dĩ, ai không muốn làm một người bình thường chứ?

"Vậy con yên tâm rồi. Chuyện xuất viện, mọi người không cần nóng vội, đợi hồi phục hẳn rồi nói sau, ở đây có bác sĩ, mọi điều kiện đều rất thuận lợi".

Long Thiên Tiếu nói.

"Có gì mà lo lắng chứ, bao nhiêu năm trôi qua, chút thời gian này, bố đợi được! Đôi chân này vốn không có hy vọng gì, giờ đây nó đang trong quá trình hồi phục, bố còn có thể mong đợi gì nữa?"

Long Đức Phúc xua xua tay, thoải mái nói.

"Tuyết Cầm, cô và Tiểu Tịch ở đây nhé, tôi ra ngoài giải quyết một số chuyện".

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu gật gật đầu, sau đó anh nói với Cố Tuyết Cầm.

"Được".

Cố Tuyết Cầm nói. Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Tuyết Cầm lấy đồ ăn đã chuẩn bị ra, lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm, sắp gần 12 giờ rồi.

"Ôi, làm nhiều đồ ăn vậy, mất nhiều thời gian lắm đúng không?"

Lúc này, Lý Bình lại nói.

"Không mất mấy đâu bác, bác trai bác gái ăn đi ạ, bọn cháu vừa mới ăn rồi".

Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói. Nghe thấy vậy, Lý Bình cũng bắt đầu động đũa, bà múc một bát canh cho Long Đức Phúc, sau đó đưa đồ ăn cho ông. Lúc này, đồ ăn vẫn còn nóng.

"Tiểu Tịch ăn cùng ông bà nhé, Tuyết Cầm cháu cũng ăn đi".

Lý Bình nói.

"Cháu thôi ạ, cháu vừa ăn xong”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ cười nói.

“Em em em, em lại đói rồi”.

Long Tiểu Tịch tràn đầy thích thú nói.

“Em vừa ăn xong, giờ lại đói sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói.

“Con bé muốn ăn thì để nó ăn đi, nhiều đồ như vậy, không ăn hết”.

Lý Bình nói. Bà cũng không ăn nhiều, khi bà ăn xong, Long Tiểu Tịch và Long Đức Phúc vẫn đang ăn.

“Hai người cứ ăn đi, có chuyện gì gọi tôi, tôi có chuyện muốn nói với con dâu”.

Lúc này, Lý Bình nói với hai người.

“Được rồi, bà đi đi, để tôi trông Tiểu Tịch cho”.

Long Đức Phúc nói. Chỗ này có đồ ăn, Long Tiểu Tịch sẽ không chạy loạn, chỉ cần có đồ ăn, cái gì cũng dễ nói.

Nói xong, Lý Bình thần thần bí bí kéo Cố Tuyết Cầm ra ngoài.

Cố Tuyết Cầm có chút mông lung, cô không biết Lý Bình muốn nói gì với mình. Lý Bình kéo cô đến khu nghỉ của bệnh viên, ở đây có bàn, có ghế, đây là khu phòng bệnh cao cấp, cho nên chỗ nghỉ cũng có các loại đồ uống nóng lạnh.

Hai người ngồi xuống, Lý Bình rót cho Cố Tuyết Cầm một cốc nước nóng.

“Bác gái tìm cháu có chuyện gì thế ạ?”

Ngồi một mình với Lý Bình, cô có chút câu nệ, cô vốn dĩ là người có da mặt khá mỏng.

“Tuyết Cầm à, bình thường cháu và Tiểu Tiếu có cãi nhau, hay là có lúc nào chung sống không hòa thuận không?”

Lý Bình khéo léo hỏi.

“Không ạ, tính cách anh ấy rất tốt, cũng không có tật xấu, bọn cháu sống rất hòa hợp!”

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm thành thật đáp lại, sau bao nhiêu năm kết hôn, thật lòng mà nói, Long Thiên Tiếu chưa bao giờ khó chịu hoặc là nói to tiếng với cô. Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Tuyết Cầm cảm thấy vô cùng ấm áp.

Một người đàn ông cáu giận gắt gỏng với phụ nữ, cũng không tính là có bản lĩnh gì.

“Theo bác thấy, tính cách của cháu cũng rất tốt. Giữa vợ chồng nhất định phải hòa thuận như vậy. Tiểu Tiếu, tính cách của thằng bé này khá trầm lắng, không biết cách biểu đạt tình cảm. Nhưng nó có tấm lòng nhân hậu, biết thương người”.

Lý Bình nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, nghiêm túc nói.

“Cháu biết mà, bác gái yên tâm”.

Cố Tuyết Cầm nói. Lúc này, cô có chút bối rối, cô không biết Lý Bình nói những thứ này có mục đích gì.

“Ừm thế thì tốt, thế thì tốt, người già như các bác chỉ hy vọng con cháu sống hạnh phúc vui vẻ, gia đình hòa thuận êm ấm”.

Lý Bình lại nói.

“Tại sao bác gái đột nhiên nói những thứ này?”

Cố Tuyết Cầm không hiểu hỏi.

“Tuyết Cầm à, bác muốn hỏi cháu, hai đứa có dự định sinh con chưa?”

Lý Bình do dự hồi lâu, sau đó nói. Nghe thấy vậy, mặt Cố Tuyết Cầm khẽ đỏ lên.

“Cháu xem cháu kìa, sinh con không phải là chuyện rất bình thường sao? Mặt đỏ lên hết rồi”.

Thấy thế, Lý Bình liền nói đùa.

“Tại sao bỗng nhiên bác gái lại hỏi vậy?”

Cố Tuyết Cầm mím môi hỏi.

“Cháu cũng biết tình huống của Tiểu Tiếu nhà bác rồi, bác cũng biết cháu là một cô gái tốt, Tiểu Tịch không phải do cháu sinh ra mà cháu vẫn có thể đối xử với con bé tốt như vậy, trên thế giới này, không có nhiều phụ nữ có thể làm được điều này! Bác thấy cũng được an ủi phần nào”.

Lý Bình vẫn nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, nhẹ nhàng nói.

“Khi Tiểu Tịch đến nhà cháu, con bé mới chỉ có vài tháng tuổi, cháu đã chứng kiến con bé lớn lên từng ngày, đối với cháu, con bé không khác gì con ruột. Bác gái không cần phải lo lắng về chuyện này”.

Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.

“Bác biết những chuyện này mà, chính là bởi vì như vậy, trong lòng bác mới không nỡ. Bố con bé, còn có bác và bố Tiểu Tiếu đều cảm thấy hổ thẹn với cháu. Cháu là một người phụ nữ, nếu không phải là gả cho Tiểu Tiếu, cháu sẽ không cần phải chịu áp lực làm mẹ sớm như vậy. Mấy năm qua, có thể hình dung được sự hy sinh của cháu dành cho Tiểu Tịch. Cho nên, bác mới hỏi cháu, hai đứa có định sinh thêm con nữa không”.

Lý Bình trầm giọng nói. Nghe được những lời này, Cố Tuyết Cầm hiểu như không hiểu, ý tứ rõ ràng nhưng rất khó để diễn đạt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK