Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế này thì không được hay cho lắm, cô Cố thì còn có thể nhưng cậu Long hình như không có liên quan, anh Long là người nhà bệnh nhân, anh chắc chắn là muốn xem chứ?”

Tạ Trường Lâm có chút khó xử nói. Chỉ là lúc nói những lời này, bên ngoài lại có hai người tới, người đầu tiên là một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, là Tần Viễn Lâm.

“Cậu Long muốn xem thì xem, tôi cảm thấy tay nghề y của cậu Long chắc chắn cũng không tệ”.

Tần Viễn Lâm vừa kịp nghe được những lời của Tạ Trường Lâm, ông ta liền thẳng thắn nói.

“Chủ tịch Tần, cô chủ Tần”.

Tạ Trường Lâm nhìn thấy Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh liền vội vàng chào hỏi.

Những người trong phòng cũng lần lượt chào hỏi, Tần Viễn Lâm cũng khẽ gật đầu chào, sự chú ý của ông ta vẫn luôn ở trên người Long Thiên Tiếu.

“Cậu Long, tôi có chút việc nên đến muộn, không ngờ ca phẫu thuật của bố cậu đã bắt đầu rồi”.

Tần Viễn Lâm vô cùng khách khí nói, ông ta nói chuyện khách khí với Long Thiên Tiếu như vậy khiến những người có mặt có chút kinh ngạc.

Cậu Long này quả nhiên không phải là người tầm thường, đến cả Tần Viễn Lâm cũng đối xử khách khí với anh như thế, thật khó tưởng tượng ra được.

“Không sao, làm phiền ông rồi, xa như thế mà ông cũng tới, đáng ra không cần tới cũng được”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cũng chỉ mỉm cười và nói. Anh khá hài lòng với Tần Viễn Lâm, đây cũng là lý do lại sao năm đó anh lại sẵn sàng nâng đỡ Tần Viễn Lâm.

“Chủ tịch Tần, cậu Long, bây giờ cậu Bách Lý đang tiến hành các công việc chuẩn bị trước phẫu thuật. Phòng giám sát của chúng ta đã có thể xem được tình hình bên trong rồi”, Tạ Trường Lâm nói.

“Vậy đi qua đó xem thử”, Tần Viễn Lâm gật đầu rồi nói.

“Con cũng muốn đi xem”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch lên tiếng.

“Đánh đòn bây giờ, trẻ con thì biết gì, ở lại đây với bà nội”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì trừng mắt với Long Tiểu Tịch, không vui nói.

“Dạ, vậy được thôi!”

Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy thì ngoan ngoãn đáp lời, cô bé không giống với các em bé bình thường khác, rất nghe lời một cách lạ thường. Nếu nói là nghe lời thì không bằng nói là một loại trưởng thành sớm.

Đứa trẻ khác nếu bị bố mẹ ngăn cấm làm một số việc thì sẽ khóc nháo nhưng Long Tiểu Tịch không vậy, con bé biết dừng đúng lúc, vô cùng lí trí.

“Con đợi ở đây, một lát nữa bố sẽ quay lại”, Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch.

“Vâng, bố đi đi, con với bà nội ở đây”.

Long Tiểu Tịch nghịch ngợm cục bông nhỏ trên quần áo, nói với Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì gật đầu.

Long Tiểu Tịch từ bé đã rất nghe lời, từ ba tuổi trở đi căn bản không khóc nháo nữa, điều này giúp cho Long Thiên Tiếu làm bố cũng khá nhàn.

Trong phòng giám sát phẫu thuật tại bệnh viện Long Hòa. Tạ Trường Lâm dẫn một nhóm người đi vào. Trên mỗi màn hình trong phòng giám sát đều có các cảnh phẫu thuật từ nhiều góc độ khác nhau.

Trong phòng phẫu thuật, trợ thủ chính của Bách Lý Vô Cầu là Tiểu Nhị.

Đối với việc này, mọi người có chút khó hiểu, Tiểu Nhị đó nhìn có vẻ ngốc nghếch thế mà lại tham dự vào ca phẫu thuật, cứ có cảm giác không chân thật.

Trong phòng giám sát, Bách Lý Vô Cầu chỉ đơn giản làm một số công việc chuẩn bị.

“Cậu Long, cậu Bách Lý này muốn bắt đầu thì ít nhất cũng phải hơn một tiếng nữa, nếu cậu thấy mệt thì có thể quay về phòng bệnh nghỉ ngơi, trước mắt chẳng có gì để xem cả”, Tạ Trường Lâm nói với Long Thiên Tiếu.

“Một tiếng? Tôi nghe giọng điệu của anh ta thì không cần đến một tiếng. Anh ta là người hấp tấp, làm những việc linh tinh một tiếng đồng hồ, lại còn là những việc nhàm chán chuẩn bị trước phẫu thuật thì anh ta khá là bài xích”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ mỉm cười nói. Tạ Trường Lâm nghe thấy thì cảm thấy có chút khó hiểu.

Đây không phải là vấn đề bài xích hay không bài xích, tình nguyện hay không tình nguyện, đây là những quy trình bắt buộc phải làm, khử trùng, gây tê, bắt buộc phải tuân thủ.

“Đã khử trùng xong rồi”.

Lúc này, Tạ Trường Lâm lại nói. Trong camera, Bách Lý Vô Cầu nói điều gì đó với các y tá xung quanh, phản ứng của các y tá có chút nghiêm trọng, vẻ mặt cường điệu, cố gắng giải thích cho Bách Lý Vô Cầu một cách tuyệt vọng, nhưng Bách Lý Vô Cầu liên tục lắc đầu, dường như đang phủ nhận những gì các y tá nói.

“Thế này là sao? Cậu Bách Lý có vẻ như đang gặp khó khăn khi giao tiếp với các y tá”, Tạ Trường Lâm cau mày, có chút lo lắng nói.

Trong camera, sau khi Bách Lý Vô Cầu nói với Tiểu Nhị, chỉ thấy Tiểu Nhị lấy một hộp kim bạc và đâm vào các huyệt đạo trên người Long Đức Phúc.

“Đây là đang làm gì? Bệnh nhân còn chưa được gây tê”.

Tạ Trường Lâm có chút sững sờ, bởi vì nhìn động tác của Bách Lý Vô Cầu thì đã bắt đầu phẫu thuật rồi sao?

“Châm cứu cũng có thể gây tê, nhưng bác sĩ bình thường không biết làm như vậy”.

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói. Đối với tay nghề của Bách Lý Vô Cầu, Long Thiên Tiếu hiểu hơn ai khác.

Vì vậy, lúc này anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Bách Lý Vô Cầu cũng giống với người khác thì anh ta đã không được gọi là bác sĩ thiên tài rồi.

“Vậy sao? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói. Châm cứu thì tôi biết nhưng chưa bao giờ nghe nói châm cứu có thể thay thế cho thuốc tê”.

Tạ Trường Lâm có chút khó tin, nghe thấy những lời của Long Thiên Tiếu, các thực tập sinh trong phòng giám sát cũng đưa mắt nhìn nhau. Nếu đúng như vậy thì hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt rồi.

Đợi đến khi Tiểu Nhị đã đâm các kim châm vào các huyệt vị xong, Bách Lý Vô Cầu bắt đầu phẫu thuật. Chỉ nhìn thấy con dao phẫu thuật của anh ta cắt lên da thịt nhưng kì lạ là không có máu chảy ra.

Hơn nữa, Long Đức Phúc vẫn ở trạng thái còn tỉnh táo lại không có phản ứng gì, dường như con dao phẫu thuật không phải cắt vào da thịt của ông.

“Nếu tôi không nhìn nhầm thì chân của bố cậu chắc vẫn còn cảm giác, tại sao bây giờ ông ấy lại không có phản ứng gì vậy, lại còn không có máu chảy ra?”

Tạ Trường Lâm nhìn thấy tình huống như vậy, vô cùng kinh ngạc nói. Phương pháp này quá độc đáo, một phương pháp hoàn toàn mới lạ hay là có bí quyết dùng độc dược gì, thật là thần kì.

Khi ông ta vừa nói ra những lời này thì giống như tự tát vào mặt mình, đã bắt đầu có máu chảy ra từ vết thương, nhưng không nhiều.

“Chậc chậc chậc, thật giỏi, lượng máy chảy ra cũng rất ít, cậu Bách Lý làm như thế nào vậy?”

Tạ Trường Lâm cảm thán. So với lượng máu chảy ra từ phẫu thuật thông thường, lượng máu chảy ra thật sự là không đáng kể.

“Tôi không hiểu những cái này, nếu ông muốn biết thì ông tự mình đi hỏi anh ta, nếu như anh ta sẵn sàng chia sẻ”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ lắc đầu, cười khổ nói. Bách Lý Vô Cầu rốt cuộc vẫn là Bách Lý Vô Cầu, nhân phẩm chẳng ra làm sao nhưng tay nghề y thì giỏi bậc nhất.

Long Thiên Tiếu xem đến đây thì không xem tiếp nữa. Anh vốn dĩ vô cùng yên tâm với tay nghề của Bách Lý Vô Cầu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK