Vương Như Lực sợ tới mức chảy nước mắt, liều mạng cầu xin.
“Đừng sợ, ông sẽ đi theo cháu ngay”.
Vương Mộng Sinh khàn giọng nói, sau khi quàng lên cổ Vương Như Lực, ông ta đưa đầu kia của dải lụa trắng xuyên qua thanh xà trên khung sắt, rồi dùng sức kéo nó lên.
Cảm nhận được dải lụa trắng trên cổ đang dần siết chặt, trên mặt Vương Như Lực lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu biết có ngày hôm nay, nếu như có nếu như, cậu ta có chết cũng sẽ không chọc vào Long Thiên Tiếu.
Copy từ web τaмlinh247.com
Vào thời khắc cuối cùng, cậu ta hối hận rồi. Phương pháp đối phó với Cố Tuyết Cầm, cậu ta đã dùng vô số lần trên những người phụ nữ khác, lần nào cũng được, chỉ là không ngờ lần này lại thất bại hoàn toàn.
“Tha cho tôi, tôi không muốn chết, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi vẫn chưa muốn chết, cứu mạng!”
Vương Như Lực hét lớn, nhưng cơ thể cậu ta bị treo lên, giọng nói của cậu ta càng ngày càng nhỏ, ngay sau đó, hai mắt cậu ta trợn trắng, cơ thể yếu ớt bị treo trên khung sắt.
Vương Mộng Sinh vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của mình, chỉ là ông ta không ngờ rằng, chút sức lực cuối cùng của mình lại dùng để giết chết đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất.
Trong mắt ông ta tràn ngập nỗi tuyệt vọng, nhìn về phía đám người.
Lúc này, giọng nói của đám người cũng nhỏ hơn rất nhiều, bởi vì cảnh tượng trước mắt, thực sự quá ghê rợn.
Sau khi làm xong mọi việc, Vương Mộng Sinh bước lên khung sắt, nắm lấy dải lụa trắng còn lại, luồn lụa trắng xuyên qua khung sắt, thắt nút, sau đó choàng vào cổ mình, buông chân ra, cả cơ thể treo lơ lửng ở trên đó.
“Trước đó thằng con rể vô dụng nhà họ Cố nói là sẽ khiến cho ông cụ Vương treo cổ tự vẫn ở quảng trường trung tâm thành phố, không ngờ thật sự xảy ra rồi”.
“Còn vô dụng? Nếu để người khác nghe thấy, người gặp rắc rối tiếp theo là anh đó”.
“Xin lỗi xin lỗi”.
Người nói chuyện vô cùng căng thẳng nói.
Tại một điểm cao ở quảng trường trung tâm Lâm Giang, xe của Long Thiên Tiếu đỗ ở trên đó, từ trên cao nhìn xuống, ngồi ở trong xe có thể nhìn thấy tình hình ở quảng trường, lúc này, sắc mặt anh lạnh như băng.
“Reng reng!”
Điện thoại vang lên, Long Thiên Tiếu nhìn vào màn hình hiển thị, là Tần Viễn Lâm gọi tới.
“Cậu Long, sản nghiệp nhà họ Vương đã hoàn thành 95% các thương vụ mua bán và sát nhập”.
Vừa kết nối, Tần Viễn Lâm liền nói.
“Rất tốt. Lần này, chắc các ông đã thu được món lớn”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Nhờ phúc của cậu Long, trong làn sóng vận hành vốn lần này, nhà họ Tần chúng tôi đã đầu tư toàn bộ số tiền có thể điều động, từ hôm qua đến nay, vốn gia nhập thị trường đã lên tới 700 tỷ tệ, nhà chúng tôi chiếm ít nhất 50-70% trong số đó”.
Tần Viễn Lâm đáp. Trong giọng điệu có chút vui mừng. Lần này, nhà họ Tần bọn họ có thể coi như là câu được một con cá lớn.
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi, là quyết sách của các ông đúng đắn”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói.
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
“Đúng rồi, ông gọi điện thoại cho Trần Hướng Thiên, kêu bọn họ thu dọn đống hỗn độn ở quảng trường trung tâm thành phố”.
Long Thiên Tiếu nhớ tới cái gì đó, sau đó nói với Tần Viễn Lâm.
“Cục trưởng Trần đã biết tin tức về việc ông cụ Vương và cậu ba Vương treo cổ tự vẫn, bây giờ bọn họ đến rồi, đồng thời bày tỏ đau buồn vì sự việc xảy ra trong nhà họ Vương”.
Tần Viễn Lâm vô cùng khách sáo nói.
“Rất tốt, cảm thấy đau buồn là được”.
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Cậu Long, nếu không có chuyện gì nữa, tôi làm việc tiếp đây, bây giờ tôi tiếp quản rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Vương, chúng tôi cần tiến hành chỉnh đốn và cải cách trên phạm vi lớn. Xét thấy sự giúp đỡ to lớn của cậu, chúng tôi sẽ cảm ơn cậu thật hậu hĩnh”.
Tần Viễn Lâm lại nói.
“Không cần”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lập tức từ chối.
“Cần chứ, cậu Long, cứ quyệt thế nhé”.
Tần Viễn Lâm nói, nói xong, ông ta liền cúp máy, nhìn điện thoại đã cúp, Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ.
“Đi thôi, đến giờ đi làm rồi”.
Sau khi cúp máy, Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.
“Ừm”.
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm chỉ đáp, Long Thiên Tiếu khởi động xe, rời khỏi hiện trường.
Thành phố Lâm Giang xảy ra chuyện như vậy, mặc dù tin tức được phong tỏa, nhưng trong nội bộ thành phố, tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Ông cụ Vương và cậu ba Vương tự vẫn ở quảng trường trung tâm, hơn 90% doanh nghiệp nhà họ Vương bị mua lại, nhà họ Vương khổng lồ đã hóa thành tro tàn chỉ sau một đêm, tình hình như vậy, không khỏi khiến tất cả mọi người trố mắt đứng nhìn.
Mọi người chỉ biết cậu ba Vương và con rể vô dụng nhà họ Cố xảy ra mâu thuẫn, đồng thời tuyên bố muốn Long Thiên Tiếu tự mình đưa vợ lên giường cậu ba Vương, sau đó quỳ nhận tội trước quảng trường trung tâm thành phố.
Nhưng chuyện này không xảy ra với con rể vô dụng nhà họ Cố, mà là ông cụ Vương và cậu ba Vương tự vẫn ở quảng trường trung tâm thành phố.
Lại có tên thuộc hạ khác chạy vào bẩm báo.
“Rất tốt, lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Trong mắt bà cụ Cố lóe lên tia sáng, bà ta có chút kích động nói. Nghe được lời này, tiếng bàn tán của đám người nhất thời to hơn chút.
“Báo, báo báo báo, ông cụ Vương đã dùng dải lụa trắng dài ba thước thắt cổ Vương Như Lực, sau đó treo cổ tự vẫn”.
Lúc này, một giọng nói vang vọng truyền đến, một tên thuộc hạ liều mạng xông vào.