Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô giáo Lương, bây giờ chúng tôi còn có một yêu cầu nữa, đó chính là đuổi Long Tiểu Tịch và con quái vật nhỏ đó đi, nếu không tôi chỉ có thể bảo chồng tôi đánh tiếng với người ở trên thành phố”.

“Anh muốn giả bộ thương người, tôi sẽ thành toàn cho anh, con nhà anh và con quái vật đó cút đi, đây là anh ép tôi! Bố Long Tiểu Tịch ạ!”

Long Thiên Tiếu không đọc những dòng tin khác, anh chỉ đọc hai đoạn mới nhất, sau đó gõ hai chữ trên điện thoại.

“Ngu xuẩn!”

Long Thiên Tiếu thốt ra hai chữ, thô tục không phải là thói quen của anh, nhưng anh không tìm được từ nào thích hợp hơn để miêu tả đám người này.

“Ôi trời, anh mắng ai vậy, anh thế mà dám mắng người?”

“Đúng đó, đây là phẩm chất đạo đức gì, dám mắng chửi người khác, cô giáo Lương, cô xem nên làm như thế nào đi!”

“Đúng thế đúng thế, người nghèo quả nhiên không có một chút đạo đức nào cả. Đoán chừng con gái anh ta cũng không khá hơn là bao, con chúng ta học chung với con anh ta, chắc chắn sẽ bị lây tính xấu”.

Trong nhóm lại nhốn nháo lên, vô cùng náo nhiệt.

“Anh định làm gì?”

Cố Tuyết Cầm ở một bên nhìn Long Thiên Tiếu, cô đặt cằm lên vai anh, hỏi. Ngay từ lúc bắt đầu cô đã rất tức giận, nhưng cô phát hiện ra rằng, đám người này căn bản không có khả năng giao tiếp, cho nên cô cũng không tức giận nữa.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Long Thiên Tiếu, anh chắc chắn sẽ có vô vàn cách khiến cho đám người này phải chịu hậu quả nặng nề, cho nên, cô cũng không lo lắng.

Nhân lúc Long Thiên Tiếu đi tắm, Cố Tuyết Cầm đã thay một bộ đồ ngủ rộng rãi hơn, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cho nên, Long Thiên Tiếu vẫn có thể ngửi được hương thơm tự nhiên trên người cô, điều này khiến anh có chút mất tự nhiên.

“Nếu bọn họ không biết thân biết phận, tôi sẽ có cách khiến cho bọn họ không được yên. Bọn họ không cho người ta một con đường sống, tôi cũng sẽ không cho bọn họ có đường sống sót, hãy chờ xem!”

Long Thiên Tiếu tức giận nói, có chút tiền dơ bẩn giỏi lắm chắc?

“Cô giáo Lương, anh ta mắng tôi, chuyện này nên xử lý như thế nào? Cô có thể đuổi Long Tiểu Tịch và con quái vật nhỏ đó ra khỏi trường mẫu giáo không? Bây giờ cô cho tôi một câu trả lời chính xác đi!”

Mẹ Triệu Thiên Thành lại tag cô giáo Lương, chất vấn. Lúc này, Lương Tuyết Oánh đã như kiến ngồi trên đống lửa, cô cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô vốn cho rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.

Nhưng cô phát hiện ra rằng mình sai rồi, sai một cách thảm hại.

“Các vị phụ huynh, tôi không có quyền cho ai nghỉ học. Cho dù là bạn học Long Tiểu Tịch hay là Đường Tiểu Đường, không bạn nhỏ nào có lỗi cả. Bọn trẻ đều là học sinh của tôi, mặc dù không phải là con ruột, nhưng tôi con như là con ruột của mình, tôi không có lý do gì để làm loại chuyện như vậy”.

Lương Tuyết Oánh không có lựa chọn nào khác, khó xử nói.

“Được. Lương Tuyết Oánh, nếu cô đã nói như vậy, tôi không có cách nào nữa. Tôi chỉ có thể kêu chồng tôi nói chuyện với mấy ông lớn trong thành phố, đến lúc đó, Lương Tuyết Oánh, cô hết đường sống nhé”.

Mẹ Triệu Thiên Thành lại lên giọng quát tháo, kiêu ngạo nói.

“Cô giáo Lương, cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, không ai ở thành phố Lâm Giang có thể làm gì cô cả, người hết đường sống không phải là cô, mà là đám cặn bã không có lương tâm này”.

Long Thiên Tiếu gửi một đoạn tin nhắn khác, những thứ rác rưởi này khiến cô giáo Lương sợ hãi, Long Thiên Tiếu quyết định tiêm cho cô giáo Lương một liều thuốc an thần, khiến cô ấy yên tâm hơn.

“Cô lợi hại như vậy, sao không lên trời ấy? Ở thành phố Lâm Giang, chồng cô có tiếng nói lắm hả, tôi tên là Long Thiên Tiếu, để tôi chống mắt lên xem!”

Long Thiên Tiếu đáp lại.

“Cái người này thật là, anh nói nhiều với cô ta như vậy để làm gì?”

Cố Tuyết Cầm đặt cằm lên vai Long Thiên Tiếu, thấy anh lạch cạch gõ chữ, cô liền trừng mắt nhìn anh, sau đó nói. Đàn ông đôi khi thật nhỏ mọn, tính trẻ con, thích so đo tính toán, thế mà lại cãi nhau với người trong nhóm, còn cãi nhau cả buổi tối nữa chứ.

Tuy nhiên, tại sao cô lại cảm thấy đàn ông như vậy mới chân thật và đáng yêu nhỉ?

“Dọa cô ta trước đã!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, mỉm cười nói.

“Cô ta căn bản không sợ anh, ok?”

Cố Tuyết Cầm tức giận nói.

“Vậy thì cô ta đâm đầu vào chỗ chết rồi. Chắc chắn là như vậy, cô phải tin tôi!”

Long Thiên Tiếu cười nói.

“Con mẹ nó, anh chết chắc rồi, chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu! Bố Long Tiểu Tịch!”

Sau khi bị Long Thiên Tiếu cảnh cáo, mẹ Trương Thiên Thành hoàn toàn nổ tung, cô ta tức giận đến nỗi chửi thề. Nếu lúc này Long Thiên Tiếu ở trước mặt, cô ta nhất định sẽ không do dự tát anh hai bạt tai, người đàn ông này, thật ghê tởm.

Một kẻ nghèo hèn cũng dám kiêu ngạo như vậy.

“Thôi, đừng quan tâm tới cô ta nữa, tối nay anh không định ngủ hả?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói.

“Được rồi, ngủ thôi”.

Long Thiên Tiếu nói, nói xong, anh đặt chân lên giường, để tay vào trong chăn.

“Reng reng reng!”

Lúc này, điện thoại của Cố Tuyết Cầm lại vang lên, người gọi đến là Cố Hiểu Huy, muộn như vậy mà còn gọi, hiển nhiên Long Thiên Tiếu cũng chú ý đến điện thoại của Cố Tuyết Cầm.

“Nghe đi, bật loa ngoài”.

Long Thiên Tiếu nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế cũng làm theo.

“Có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Về hợp đồng phân chia lợi nhuận với gia tộc, cùng với hoa hồng cuối năm, thỏa thuận tỷ lệ ăn chia mà cô chiếm dụng, tôi đã kêu người lập ra ngay trong đêm. Để không làm trì hoãn dự án, tôi yêu cầu cô sáng mai đến ký hợp đồng, điều này nhằm đảm bảo dự án tiến hành bình thường”.

Vừa bắt máy, Cố Hiểu Huy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cố Tuyết Cầm nghe xong, hiển nhiên có chút bất ngờ, ngày mai, sốt ruột như vậy sao? Khi làm việc, Cố Hiểu Huy luôn trì hoãn mà nhỉ?

Lần này gấp như vậy, có hiệu quả như thế, quá bất thường.

Cố Tuyết Cầm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Long Thiên Tiếu, ý là cô đang hỏi ý kiến anh.

Long Thiên Tiếu thấy thế, anh chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu đồng ý.

“Thật sự là để không làm chậm tiến độ của dự án sao?”

Cố Tuyết Cầm giả vờ hỏi, hỏi lại một câu, hiển nhiên có vẻ tự nhiên hơn.

“Chẳng vậy à, nếu không tôi còn có thể làm gì khác?”

Cố Hiểu Huy gần như nói mà không phải suy nghĩ.

“Vậy được, ngày mai nhé, anh đặt chỗ đi, đến lúc đó gặp mặt trực tiếp, ký kết thỏa thuận”.

Cố Tuyết Cầm cũng thẳng thắn nói, nói xong, Cố Hiểu Huy liền cúp máy.

“Mai mấy giờ bác trai làm phẫu thuật?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Sau hai giờ chiều, buổi sáng đi ký thỏa thuận, vừa hay”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vậy sáng mai anh có thể đi cùng tôi rồi”.

Cố Tuyết Cầm cũng lên giường, sau đó nói.

“Tuy nhiên, bởi vì quá hiệu quả, bản thỏa thuận này chắc chắn sẽ không được ký một cách suôn sẻ. Dựa trên hiểu biết của tôi về Cố Hiểu Huy, anh ta làm việc không bao giờ năng suất như vậy. Trừ khi, anh ta đột nhiên có cách, muốn lập tức thử nghiệm”.

Hồi lâu sau, Cố Tuyết Cầm lại đăm chiêu nói.



“Đó là điều chắc chắn. Cô cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng chịu thua như vậy sao?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, khẽ mỉm cười nói. Tuy nhiên, không sao cả, chỉ cần quân bài đủ lớn, mọi âm mưu và thủ đoạn sẽ chỉ là hư vô mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK