Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Tát Lạp Ngõa Đóa, tôi cũng chính thức nói với anh, tôi sẽ không rời khỏi Đại Hạ. Ông hãy chờ tin thắng lợi của tôi, tôi tin rằng không bao lâu sau, ông nhất định sẽ cám ơn tôi, bởi vì tôi sẽ mở ra thị trường Đại Hạ, mang tới vô tận tiền tài cho ông”.

“Còn tôi thì sẽ trở thành vua sát thủ trẻ tuổi nhất trong liên minh sát thủ. Thái Nhĩ Nạp đã làm vua sát thủ suốt bảy năm rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc hắn nên rút khỏi cuộc chơi. Gần đây tôi đang nghiên cứu văn hóa Đại Hạ, ở Đại Hạ có một câu châm ngôn rất hay, hiện tại tôi sẽ dùng tiếng Đại Hạ để đọc cho ông nghe: Giang sơn đời đời có nhân tài, mỗi người độc bá mấy chục năm”.

Tiếu Khắc Thác đọc ra câu thơ ấy bằng tiếng Đại Hạ trúc trắc, cũng chẳng cần biết Tát Lạp Ngõa Đóa có hiểu hay không.

“Ý của những câu này là, trên thế giới này, nhân tài không ngừng xuất hiện, mỗi người sẽ làm bá chủ mấy chục năm, sau đó phải rời khỏi thời đại ấy. Mà hiện nay, ông Tát Lạp Ngõa Đóa thân yêu, tôi cảm thấy thời đại của tôi sắp tới rồi, thời đại tiếp theo sẽ là thời đại của Tiếu Khắc Thác này!”

Tiếu Khắc Thác đắc chí nói, như thể hắn ta đã giải quyết được mọi vấn đề.

“Cậu có biết vì sao Thái Nhĩ Nạp có thể làm vua sát thủ suốt bảy năm không?”

Tát Lạp Ngõa Đóa kìm nén cơn tức, hỏi.

“Vì sao?”

Theo bản năng, Tiếu Khắc Thác hỏi lại.

“Bởi vì từ trước tới nay, cậu ta chưa bao giờ tìm đường chết”.

Tát Lạp Ngõa Đóa nói bằng giọng lạnh như băng.

“Quý ông thân mến, ông nói những lời ấy với tôi cũng vô dụng”.

Tiếu Khắc Thác nghe vậy, vẫn nói với vẻ mặt vô cảm.

“Vậy thì tạm biệt”.

Tát Lạp Ngõa Đóa khẽ thở dài một hơi rồi nói. Mẹ ông ta không cho ông ta chơi với kẻ ngốc, lại còn “thời đại của tôi” nữa chứ, thời kỳ thì may ra có.

“Tạm biệt, quý ông thân mến”.

Tiếu Khắc Thác đắc ý nói ra câu đó rồi tắt máy, chậm rãi đưa điện thoại cho Kiệt Khắc.

“Tiếu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Kiệt Khắc cầm lấy điện thoại, vội vàng đuổi theo.

“Tới vùng ngoại ô”.

Tiếu Khắc Thác thản nhiên nói.

“Tới vùng ngoại ô làm gì?”

Kiệt Khắc hỏi.

“Đi giết người, tùy tiện giết, chỉ có giết người thì tên Long Vương và đám người Đại Hạ ngu xuẩn mới biết Tiếu Khắc Thác toàn năng tới đây rồi”.

Tiếu Khắc Thác nói bằng tiếng ngoại ngữ mang theo khẩu âm địa phương.

“Tiếu, tôi cảm thấy cậu không thể làm như thế được, sao phải giết những người không phải mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta cơ chứ?”

Nghe vậy, Kiệt Khắc vội vàng nói.

“Tất cả người Đại Hạ đều là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta lần này, tôi muốn cái tên Tiếu Khắc Thác vang danh thế giới”.

Tiếu Khắc Thác kiêu ngạo nói, vừa nói vừa bước tới bên vệ đường, bắt một chiếc taxi.

“Ni Hầu, tôi tới vùng ngoại ô đây”.

Tiếu Khắc Thác nói bằng tiếng Đại Hạ ngắc ngứ, Kiệt Khắc thấy vậy, vội vàng chui vào trong xe.

“Nơi nào của vùng ngoại ô?”

Tài xế taxi hỏi. Thấy người nước ngoài này biết ít tiếng Đại Hạ, trong lòng ông ấy cảm thấy tò mò, bèn dùng tiếng Đại Hạ nói chuyện với bọn họ.

“Ông ta nói gì?”

Tiếu Khắc Thác hỏi Kiệt Khắc.

“Tới đây”.

Kiệt Khắc lấy bản đồ ra, chỉ vào một vị trí và nói với tài xế. Tài xế taxi nhìn qua, nhanh chóng xác định được vị trí, trên cơ bản ông ấy có thể lái xe tới bất cứ đâu.

Dù sao ông ấy cũng làm tài xế mười mấy năm ở thành phố Lâm Giang rồi, vậy nên chỉ cần nói địa điểm là ông ấy có thể tới được.

Tài xế taxi gật đầu, khởi động xe rời đi.

Thành phố Lâm Giang, trước quầy tạp hóa dưới chân núi Cô Đơn.

Quầy tạp hóa đã đóng cửa, chắc là đi ra ngoài rồi. Long Thiên Tiếu lái xe tới khu vực rộng rãi đằng trước, nhưng so với loạt xế hộp của gia đình Tần Viễn Lâm thì chiếc Audi a6 của anh kém hơn nhiều.

Thế nhưng Long Thiên Tiếu cũng không cảm thấy ngại.

“Chủ tịch Tần tới mà phô trương thế sao, lái nhiều xe sang tới như thế?”

Cố Tuyết Cầm nhìn loạt xe sang, ngạc nhiên nói.

“Chắc là Tần Tiểu Manh bày ra đó”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm ngồi trên ghế sau, cô ôm Long Tiểu Tịch, Long Tiểu Tịch thì cứ ăn quà vặt liên tục.

“Con ăn ít đi một chút có được không?”

Long Thiên Tiếu không nhìn nổi, cô nhóc này đúng là háu ăn, ăn không chịu ngừng, sáng ăn nhiều thế rồi mà bây giờ vẫn ăn được.

“Con có ăn bao nhiêu đâu? Tại đồ ăn vặt nhà chú Châu Vấn ngon quá đó chứ”.

Long Tiểu Tịch không chịu nói thật.

“Nghĩa là phải trách đồ ăn vặt hả?”

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cạn lời.

“Đúng mà, lẽ nào lại trách con?”

Long Tiểu Tịch nghiêm trang nói, nhưng bởi vì nhét quá nhiều thức ăn vặt trong miệng nên giọng nói không được lưu loát, Long Thiên Tiếu hoàn toàn bó tay.

“Được rồi, thật sự không thể ăn được nữa, ăn nhiều đồ ăn vặt là sẽ biến thành heo mập đấy”.

Cố Tuyết Cầm cầm lấy thức ăn vặt trong tay Long Tiểu Tịch, cô không nhìn nổi nữa, phải ngăn cô nhóc tham ăn này lại mới được.

“Haizz, em khổ tâm quá”.

Long Tiểu Tịch bày ra dáng vẻ chất chứa tâm trạng, thở dài một hơi rồi nói.

“Ăn nhiều đồ ăn vặt như thế là sẽ béo lên, con gái béo quá là không ai thích đâu”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Thôi được rồi, em cũng muốn có vóc dáng như chị”.

Long Tiểu Tịch ngả vào lòng Cố Tuyết Cầm, rúc đầu vào người cô, hai cánh tay ôm eo cô, đồng thời lẩm bẩm nói.

“Bọn họ xuống rồi”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói. Trong lúc trò chuyện, Tần Viễn Lâm cũng dẫn người từ trên núi xuống, chờ khoảng nửa tiếng tất cả.

“Thầy Long, có tiện xuống xe trò chuyện một lát không?”

Tần Viễn Lâm đi tới trước cửa sổ xe, hỏi.

“Được”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Tôi đi xuống một lát, sẽ quay lại nhanh thôi”.

Long Thiên Tiếu quay đầu nói với Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe vậy, bèn gật đầu đáp lời. Long Thiên Tiếu xuống xe, theo Tần Viễn Lâm tới khu vực vắng người bên cạnh.

“Thầy Long, tôi thấy xe này của cậu cũng không hẳn là đắt, tôi có nhiều xe như vậy, cậu thích cái nào thì cứ lái đi là được”.

Long Thiên Tiếu vừa xuống, Tần Viễn Lâm lập tức nói với anh.

“Chỉ là xe thay đi bộ thôi, đắt hay không đắt cũng như nhau cả, tôi cảm thấy không khác nhau nhiều”.

Long Thiên Tiếu hờ hững nói.

“Ha ha ha, tôi cũng có cái nhìn y như thế. Những chiếc xe này toàn là do con bé nhà tôi mua, bản thân tôi không mấy hứng thú về xe. Kể cả xe đắt hay xe rẻ thì tôi cũng thấy không khác nhau là mấy”.

Tần Viễn Lâm hào sảng nói.

Long Thiên Tiếu nghe vậy không khỏi phỉ nhổ trong lòng, ông đã ngồi xe rẻ tiền bao giờ chưa? Chắc trong nhà ông còn chẳng có nổi một chiếc xe rẻ ấy chứ nhỉ?

“Chủ tịch Tần tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Long Thiên Tiếu thay đổi chủ đề, đi thẳng vào vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK