Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Cố Tuyết Cầm thèm chảy nước miếng, cầm đũa lên gắp bánh bao.
“Lúc này là thời kỳ nhiễm vi rút cao, không được ăn thịt khi chưa nấu chín, trước khi ăn phải rửa tay, sau khi tập luyện phải tắm rửa sạch sẽ trước đã. Lượng lớn mồ hôi đọng lại trên cơ thể sẽ rất dễ dẫn đến cảm lạnh. Vào mùa này, một khi bị cảm lạnh rồi thì rất dễ bị bệnh viêm phổi”.
Nghe xong lời nói của Long Thiên Tiếu, bàn tay đang hướng về phía bánh bao của Cố Tuyết Cầm đột nhiên dừng lại.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghe xong liền đáp. Đúng là lo chuyện bao đồng, lảm nhảm dài dòng, ừm, nhưng tại sao cảm giác được quan tâm chăm sóc thế này lại rất thích.
Ngay lập tức, Cố Tuyết Cầm đi lên lầu.
Cố Tuyết Cầm vừa rời đi, điện thoại của Long Thiên Tiếu liền vang lên.
Long Thiên Tiếu nhìn điện thoại, là số lạ.
“Xin chào, ai vậy?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi đây!”
Đầu bên kia của điện thoại có chút thiếu kiên nhẫn nói.
“Anh là ai?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi, thật ra anh đã sớm nhận ra người bên kia là ai, chỉ là anh cố ý hỏi như vậy. Đối với Bách Lý Vô Cầu, nhất định không thể nói chuyện bình thường với anh ta.
“Anh nghe ra rồi mà còn giả bộ cái gì, thật là ghê tởm”.
Đầu dây bên kia điện thoại vô cùng chán ghét nói.
“Có thể anh đã gọi nhầm số rồi, phiền anh kiểm tra lại một chút”.
Long Thiên Tiếu nói xong liền cúp điện thoại. Chỉ một lúc sau, điện thoại của Long Thiên Tiếu vang lên.
“Long Thiên Tiếu, anh có ý gì, rõ ràng anh biết là tôi, tại sao còn giả bộ không biết?”
Ngay sau khi kết nối với điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nói gắt gỏng.
“Anh không nói thì làm sao tôi biết?”
Long Thiên Tiếu vẻ mặt vô tội đáp.
“Vốn dĩ là anh biết. Anh nghe giọng nói của tôi là có thể biết được. Anh chỉ là đang giả bộ không biết, bỉ ổi, không biết xấu hổ. Từ trước đến nay tôi chưa thấy ai mặt dày không biết xấu hổ như vậy”.
Đầu dây bên kia, Bách Lý Vô Cầu chỉ trích gay gắt.
“Vậy anh tìm tôi có việc gì?”
Long Thiên Tiếu không muốn nói quá nhiều với Bách Lý Vô Cầu, anh ta biến thái cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
“Muốn đón học trò của anh lại thì anh phải đền tiền cái cửa và bảng hiệu cho tôi, nếu không, học trò nhỏ của anh sẽ trở thành người làm ấm giường cho Nhị Hằng Tử nhà tôi!”
Bách Lý Vô Cầu có chút không biết xấu hổ nói.
“Tôi không có học trò”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Anh có”.
“Tôi không có”.
“Anh có”.
“Tôi thực sự không có!”
“Vậy thì tối hôm qua anh đưa cái gì đến đây?”
Bách Lý Vô Cầu lại hỏi.
“Người”.
Long Thiên Tiếu trả lời vô cùng rõ ràng.
“Cô ấy chính là học trò của anh”.
Bách Lý Vô Cầu cực kỳ chắc chắn đáp.
“Cô ấy nói cô ấy là học trò của tôi sao?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không có. Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, tôi đi ăn sáng đây, có chuyện gì thì nói sau”.
Long Thiên Tiếu vô cùng nhanh gọn đáp, nói xong liền cúp điện thoại, tiện tay chặn số điện thoại vừa gọi.
“Chết tiệt, tên lưu manh, thổ phỉ, ác bá, cặn bã xã hội này vậy mà cúp điện thoại của tôi”.
Sau khi đầu dây bên kia phát ra âm thanh tút tút, Bách Lý Vô Cầu có chút không nói nên lời nói.
“Mẹ kiếp, còn chưa đủ uy hiếp, còn phải cho học trò của anh ta ăn uống miễn phí ở đây, lại còn trị bệnh cho cô ta, ông đây từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy”.
Bách Lý Vô Cầu tự lẩm bẩm, trong lòng có chút phiền muộn, Long Thiên Tiếu này thật đúng là không biết xấu hổ, anh ta đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của tên này rồi.
Mười phút sau, Cố Tuyết Cầm ra khỏi phòng, trong phòng cô có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng.
Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, không biết tại sao nhưng hôm nay ăn rất ngon miệng. Không những thế, cô còn cảm thấy tinh thần tràn đầy năng lượng, rõ ràng đêm qua cô chỉ ngủ được vài tiếng!
Không lẽ là vì ngủ với Long Thiên Tiếu nên chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt, Cố Tuyết Cầm đột nhiên có ý nghĩ xấu hổ, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng.
“Sữa nóng”.
Long Thiên Tiếu đẩy ly sữa đến trước mặt Cố Tuyết Cầm rồi nói.
“Ừm! Cảm ơn anh”.
Cố Tuyết Cầm nói, nhưng bởi vì nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ, cho nên sắc mặt cô có chút không bình thường, đỏ ửng cả lên, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu có chút lảng tránh.
“Sắc mặt cô có chút không bình thường, có phải bị sốt rồi không?”
Long Thiên Tiếu đi tới sờ trán Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Anh mới bị sốt ấy!”
Cố Tuyết Cầm không vui nói.
“Bố ơi, sao tối hôm qua bố không về phòng ngủ?”
Lúc này, Long Tiểu Tịch từ tầng trên đi xuống, cô bé mặc bộ đồ ngủ hình gấu, đi đôi dép lê nhỏ, một tay mò vào trong áo sờ chiếc bụng nhỏ của mình, một tay dụi dụi mắt, đôi mắt ngái ngủ.
Một câu hỏi như vậy lại khiến Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đồng thời sững sờ, mặt Cố Tuyết Cầm càng đỏ thêm, không biết nên trả lời như thế nào.
“Đi đánh răng rồi vào ăn sáng”.
Long Thiên Tiếu cố ý chuyển hướng chủ đề.
“Bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của con”.
Long Tiểu Tịch nghiêng chiếc đầu nhỏ, hỏi.
“Con còn nhỏ mà sao lại hỏi mấy câu linh tinh vậy? Mau đi tắm rửa đi. Trẻ con nhiều chuyện như vậy làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời đáp.
“Ồ, vâng ạ!”
Nghe vậy, Long Tiểu Tịch lại ngáp một cái, sau đó đi vào phòng tắm.
“Không nói, còn không cho con hỏi, chắc chắn là lén lút ngủ với chị Tuyết Cầm sau lưng con”.
Long Tiểu Tây chậm rãi bước lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm nói.
“Khụ khụ khụ”
Cố Tuyết Cầm nghe đến đây, suýt chút nữa bị sữa nóng làm cho sặc chết, cô nhóc này!!!
Thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhanh chóng giúp Cố Tuyết Cầm vỗ lưng, đồng thời cũng đỏ mặt, không nghĩ tới con gái mình còn nhỏ mà đã nhìn thấu mọi chuyện như vậy, bọn trẻ bây giờ thật đáng sợ!
“Đừng vội”.
Long Thiên Tiếu chỉ có thể xoa dịu nói, một lúc lâu sau, Cố Tuyết Cầm mới dần đỡ hơn.
Lúc này, Vương Mỹ cũng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang vỗ nhẹ vào lưng Cố Tuyết Cầm, sắc mặt bà ta cực kỳ không vui.
“Khụ khụ”.
Vương Mỹ ho khan một tiếng rồi mới đi vào phòng tắm, nhưng Long Thiên Tiếu dường như không nghe thấy.
“Uống một ngụm nước lạnh đi”.
Sau khi Long Thiên Tiếu đưa cho Cố Tuyết Cầm một ly nước lạnh, lúc này mới hoàn toàn hết sặc.
“Reng reng!”
Điện thoại của Long Thiên Tiếu lại vang lên, anh nhìn điện thoại, trả lời cuộc gọi.
“Có chuyện gì vậy?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cậu Long, không biết bây giờ cháu gái tôi đang ở đâu?”
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Huyền Cơ.
“Tại sao hôm qua ông không đưa cháu gái của ông đi?”
Long Thiên Tiếu không trả lời Lục Huyền Cơ, mà anh lại hỏi ngược lại.
“Đây là lựa chọn của bản thân của nó, bây giờ tôi chỉ muốn biết nó còn sống hay đã chết. Từ nhỏ đến lớn, chấp niệm của nó vô cùng sâu sắc, tôi hoàn toàn không có cách nào ngăn cản. Hơn nữa, trong thâm tâm tôi thực sự ủng hộ nó. Chuyện nó làm là những điều đúng đắn”.
Lục Huyền Cơ thở dài, có chút bất lực hỏi.