Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là là anh!"

"Là tên ác quỷ này!"

Triệu Nguyên và Mã Hi Mai đồng thời nói ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi, gương mặt này, cả đời này bọn họ sẽ nhớ kĩ, bởi vì hồi ức của khuôn mặt này, thực sự quá đau đớn.

"Là tôi đây. Sao, lẽ nào các người cho rằng lần này vào đây, sẽ có thể ra dễ dàng hả?"

Long Thiên Tiếu ngồi đối diện với Triệu Nguyên và Mã Hi Mai, nói bằng vẻ mặt giễu cợt.

"Hừ, Triệu Nguyên, Mã Hi Mai, thả các người cái rắm, các người cho rằng chỗ tôi là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi? Các người cho rằng, Trần Hướng Thiên tôi sợ các người à?"

Trần Hướng Thiên hừ lạnh một tiếng, hung tợn nói. Hai người này thế mà dám uy hiếp ông ta, chỗ này là địa phương của tôi, các người kiêu căng như vậy, tôi không cần mặt mũi sao? Trong lòng Trần Hướng Thiên oán thầm.

"Xảy ra chuyện gì vậy, anh ta có tư cách gì đến đây? Trần Hướng Thiên, tôi muốn tố cáo ông, ông đang lạm dụng chức quyền!"

Khi Triệu Nguyên nhìn thấy Long Thiên Tiếu, anh ta liền hoảng sợ. Trần Hướng Thiên vẫn là một người làm việc theo quy tắc, chỉ cần Trần Hướng Thiên không nắm được nhược điểm, ông ta sẽ không thể làm gì bọn họ.

Nhưng kẻ điên trước mắt thì khác, người tên Long Thiên Tiếu này chỉ đơn giản là một kẻ điên, biết ở thành phố Lâm Giang anh ta là người mà ai ai cũng sợ hãi, vậy mà còn dám ra tay với anh ta, nếu không điên, có thể làm ra loại chuyện này chắc?

"Trần Hướng Thiên, ông điên rồi, anh ta chỉ là một kẻ vô tích sự, vậy mà ông dám cho anh ta vào đây. Hơn nữa, ông có quyền gì thẩm vấn chúng tôi?"

Mã Hi Mai cũng nói, trong lòng cô ta đã hình thành sự sợ hãi theo bản năng đối với Long Thiên Tiếu, cả hai lần đều khiến cô ta chết đi sống lại, đối xử như vậy làm sao mà cô ta không sợ cho được.

Vết thương trên hai người bọn họ đều là kiệt tác của Long Thiên Tiếu, nếu không phải trước khi vào đây đến bệnh viện xử lý qua, bây giờ bọn họ đã mất nửa cái mạng rồi.

"Hai người bọn họ còn có cơ hội ra khỏi đây sao?"

Long Thiên Tiếu quay đầu nhìn về phía Trần Hướng Thiên, hỏi.

"Về cơ bản là không, không điều tra thì không biết, điều tra rồi thật khiến cho người ta kinh sợ. Công ty địa ốc Thành Dực không chỉ trốn thuế, hơn nữa dự án phụ trách xây dựng còn xuất hiện không ít rủi ro, nhà xây dựng bị sập làm chết người. Để che giấu tội danh, bọn họ giết người diệt khẩu, gây thương tích, liên quan đến rất nhiều vụ án. Trên thực tế, chúng tôi đã bắt đầu điều tra họ từ hai tháng trước, do dù cậu Long không ra tay, chúng tôi cũng định bắt bọn họ. Dùng ngôn ngữ mạng để nói, chính là thành phố Lâm Giang không cho phép những người giỏi giang này tồn tại, bọn họ thực sự quá lợi hại”.

Trần Hướng Thiên châm một điếu thuốc, từ từ nói.

“Vậy thì được”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu gật đầu nói.

“Trần Hướng Thiên, ông nói bậy, chúng tôi căn bản chua từng làm qua loại chuyện như vậy, các người đang vu oan hãm hại”.

Nghe thấy thế, Triệu Nguyên hét lên.

“Đến lúc đó sẽ khiến các người tâm phục khẩu phục, khiến cho các người sáng mắt ra. Công ty bất động sản vô lương tâm không coi công nhân và khách hàng ra gì, chúng tôi sẽ công bố hành động xấu xa của các người cho toàn xã hội biết, các người sẽ bị toàn công chúng giám sát, các người phải trả giá cho tội ác mà mình đã gây ra”.

Trần Hướng Thiên nói với hai kẻ vô lại kia.

“Đây chính là tư cách mà các người muốn. Nếu các người cần tư cách, tôi liền cho các người. Chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng chó của các người, không phải các người cho rằng mình là người cao quý sao? Không phải là các người khinh thường người có xuất thân nghèo khổ sao? Tôi nói cho các người biết, trước mặt tôi, các người chỉ là rác rưởi trong đống rác rưởi, theo logic của các người, các người thật sự đáng chết”.

Lúc này, trong tay Long Thiên Tiếu xuất hiện một quyển sổ nhỏ, anh ném tới trước mặt Triệu Nguyên. Thấy thế, Trần Hướng Thiên cũng bước tới, cầm cuốn sổ lên, ông ta mở ra cho hai người kia xem.

“Mở to con mắt chó của các người ra nhìn cho rõ, đây là gì, ở Đế Quốc, cậu Long có thân phận và địa vị cao quý, có quyền sinh sát do Đế Quốc giao phó, muốn mạng của các người, có vấn đề chắc?”

Trần Hướng Thiên nói bằng giọng điệu lạnh như băng, khi Triệu Nguyên và Mã Hi Mai đọc được nội dung trên giấy chứng nhận, hai người bọn họ đồng thời sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

“Điều này không thể, sao có thể chứ? Anh chỉ là rác rưởi của nhà họ Cố, làm sao có thể có thân phận kinh người như vậy?”

Triệu Nguyên khó tin nói, lúc này, mặt Mã Hi Mai đã trở nên tái nhợt.

Sau khi cho hai người kia xem giấy chứng nhận của Long Thiên Tiếu, Trần Hướng Thiên liền đóng lại, cung kính đưa cho anh.

“Tặng các người một câu của Mạnh Tử để lại: Giàu sang không làm cho say đắm, nghèo hèn không làm cho đổi dời, oai võ không làm cho khiếp sợ. Có chút tiền liền cho rằng mình là người trên, làm việc ác, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp”.

Long Thiên Tiếu lấy giấy chứng nhận về, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài. Phòng thẩm vấn phía sau anh lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, tuyệt vọng không còn mong chờ gì nữa, trước đó bọn họ không ngừng la hét, chỉ vì cảm thấy mình còn có cơ hội ra ngoài, giờ đây hy vọng cuối cùng của bọn họ đã bị dập tắt.

Cho nên, bọn họ yên lặng.

“Ít nhất cả đời này bọn họ chỉ có thể ở đây”.

Long Thiên Tiếu nói với Trần Hướng Thiên ở phía sau.

“Đã rõ, cậu Long yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết công bằng, làm người không thể trái với công lý”.

Trần Hướng Thiên nói.

“Tôi không hy vọng bọn họ được ra ngoài, loại người như vậy, một khi ra ngoài sẽ làm hại người khác, với tính cách đó, để họ chết hoặc là ngồi tù đến già chết ở trong đó đi! Tôi đặc biệt đến đây, chắc ông biết tôi có ý gì rồi!”

Long Thiên Tiếu tiếp tục nhấn mạnh, anh sợ Trần Hướng Thiên vẫn chưa hiểu được ý của anh.

“Cậu Long yên tâm, hại con của đồng đội tôi, chết không hết tội”.

Trần Hướng Thiên đáp, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ gật đầu, sau khi hỏi han Trần Hướng Thiên đôi ba câu, anh mới lái xe rời đi.

“Ông Trần, người anh em đó là ai, trông dáng vẻ của ông, như chó liếm gót chủ vậy!”

Sau khi Trần Hướng Thiên tiễn Long Thiên Tiếu, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm bước vào trong, khi fđi ngang qua khu vực làm việc, đám người liền đùa bỡn.

“Đúng đó, đúng đó, chưa từng thấy ông như thế này?”

“Nói xem đây là nhân vật lớn nào?”

Mọi người đều rất tò mò.

“Các người tò mò gì? Có một số việc, các người không có tư cách biết. Các người chỉ cần biết rằng, hôm nay tôi dẫn cậu ấy vào là hợp pháp. Đừng có buôn chuyện nữa, làm việc đi!”

Trần Hướng Thiên đứng im, quát mắng đám người một trận.

“Không thể nói sao?”

Đám người vẫn chưa hài lòng.

“Hôm nay có khá nhiều việc, các người tăng ca thêm 2 tiếng đi, các người đã buôn dưa lê gần 2 tiếng rồi, cùng nhau tăng ca đi!”

Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên tức giận nói.

“Hả? Ông Trần, ông đừng làm vậy!”

“Đúng đó đúng đó, ác quá đi, không phải mọi người tò mò một chút thôi sao?”

Nghe thấy thế, tiếng oán hờn vang lên khắp nơi, Trần Hướng Thiên lại nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK