Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó khăn lắm xe của Long Thiên Tiếu mới vào lối đi khẩn cấp, lúc này, Trần Hướng Thiên đang đợi ở cổng phía Bắc thành phố.

Cấp trên kêu ông ta tập trung theo dõi tình hình phía Bắc thành phố, cho nên, ông ta liền đến đây, ông ta cũng không ngờ rằng, Long Thiên Tiếu lại đích thân đến phía Bắc thành phố.

Dù sao, ông ta cũng không biết một số thông tin mật, ông ta chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên mà thôi.

“Cậu Long, xin hỏi cậu muốn đi đâu?”

Trần Hướng Thiên đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, hỏi.

“Núi Mang. Bỏ thiết quân luật thành phố đi, số người còn lại tiến hành lục soát ở trong thành phố, những người khác, hãy đến núi Mang!”

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Trần Hướng Thiên, sau đó nói. Chuyện riêng của mình, làm phiền đến việc mọi người đi lại, thật ra đó cũng không phải là chủ định ban đầu của anh. Hơn nữa, theo như phán đoán, xác suất Long Tiểu Tịch ở trong thành phố rất nhỏ.

“Cậu Long đã xác định được vị trí của bạn nhỏ rồi sao?”

Trần Hướng Thiên hỏi.

“Về cơ bản đã xác định được rồi, chắc là ở trên núi Mang”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Vậy thì tốt quá! Ngoài ra còn có một cô gái nhỏ biến mất cùng cô bé, cô gái nhỏ đó là bạn thân nhất của con gái cậu. Theo thông tin từ phía trường mẫu giáo, chúng tôi hỏi thăm được một số chuyện, cấp trên vô cùng coi trọng chuyện này, thành phố Lâm Giang huy động được bao nhiêu nhân lực thì sẽ huy động bấy nhiêu”.

Trần Hướng Thiên có chút hưng phấn nói, trên thực tế ông ta rất lo lắng, đứa trẻ mất tích là con gái của Long Thiên Tiếu, nếu không làm tốt, khiến con gái Long Thiên Tiếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, ông ta sẽ áy náy cả một đời.

Không phải là những người đến từ chiến khu Nam Cảnh không hiểu được đại nhân Long Vương có ý nghĩa như thế nào đối với bọn họ.

“Ông đi cùng chúng tôi, ông ra lệnh cho thuộc hạ qua đó với tôi”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Không thành vấn đề”.

Trần Hướng Thiên thẳng thắn nói, nghe thấy vậy, ông ta liền lên xe của Long Thiên Tiếu và đi về phía núi Mang.

“Thông báo cho các phân đội thu hồi lệnh thiết quân luật trong thành phố. Số nhân lực còn lại tiến gần về hướng núi Mang, giữ lại một phần năm lực lượng tìm kiếm trong thành phố”.

Trần Hướng Thiên bấm điện thoại và ra lệnh.

“Cậu Long, cậu xem có muốn nhờ đến sự hỗ trợ các thành phố lân cận không? Hiện tại, thành phố Lâm Giang mới chỉ điều động được gần 2000 người. Cũng không có cách nào, nhân lực của thành phố Lâm Giang không phải là ít, nhưng phần lớn phải giải quyết các công việc trên vị trí công tác, không thể huy động”.

Trần Hướng Thiên vô cùng khó xử nói.

“Không cần. Bên này có 2000 người là đủ rồi, chỗ bạn tôi còn có sự sắp xếp khác”.

Long Thiên Tiếu trả lời, ban nãy anh do dự. Vì vậy, Lâm Hy đã quyết định thay anh, anh hiểu rõ tính cách của Lâm Hy, cũng như Lâm Hy hiểu rõ tính cách của anh vậy.

Anh lái xe xuống núi Mang. Cùng lúc đó, có rất nhiều phương tiện đi ra từ các cổng khác nhau của thành phố Lâm Giang, tất cả đều đi về hướng núi Mang.

Hiện tại trời đã gần về đêm, đám đông trên đường ngạc nhiên khi thấy đoàn xe rầm rập ra vào.

“Làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là thiết quân luật, bây giờ lại có nhiều xe cảnh sát ra khỏi thành phố như vậy, đang làm trò quái quỷ gì thế?

“Không rõ lắm, sợ rằng đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì đó”.

“Thời đại này rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Đã nhiều năm nay không thấy tình huống như vậy xảy ra ở thành phố Lâm Giang”.

Người đi đường lần lượt tránh sang chỗ khác, đồng thời cũng bàn tán xôn xao, bọn họ vô cùng tò mò.

Thành phố Lâm Giang, trong một căn biệt thự sang trọng.

Lâm Hy cầm điện thoại trong tay, bấm một dãy số. Nhìn số điện thoại này, cô có chút do dự, đi đi lại lại trong phòng vẫn chưa hạ quyết tâm được.

Anh cả vẫn luôn nói tránh sử dụng thế lực ở Nam Cảnh, hiện tại anh cả đã không còn giữ chức vị quan trọng ở Nam Cảnh nữa, nhưng những thuộc hạ cũ vẫn sẽ nghe theo anh, thậm chí bởi vì ngưỡng mộ danh tiếng của anh cả, lực lượng tân binh mới ở Nam Cảnh, cũng sẽ quên mình mà cống hiến.

Nếu cô sử dụng lực lượng phòng vệ Nam Cảnh, liệu anh cả có trách cô không? Ban nãy anh cả do dự, có phải là đồng ý rồi không? Trong lòng Lâm Hy vô cùng phân vân.

Nghĩ đến đây, cô nghiến răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nhấn nút gọi.

“Tiểu đoàn phòng vệ chính quy khu A thành phố Lâm Giang, xin cấp trên hạ lệnh”.

Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ, cuộc gọi này có nghĩa là có trường hợp khẩn cấp, đầu dây bên kia hiểu rất rõ.

“Bây giờ có một nhiệm vụ cấp bách. Hôm nay, có hai bé gái mất tích ở thành phố Lâm Giang, bước đầu xác định người dẫn hai bé gái đi đang ở trên núi Mang phía Bắc thành phố. Hiện tại trời đã tối, các lực lượng khác ở thành phố Lâm Giang đã bắt đầu tìm kiếm, nhưng tốc độ lại vô cùng chậm chạp. Bây giờ tôi ra lệnh cho các anh, điều động lực lượng tối đa tiến hành tìm kiếm kiểu trải thảm trên núi Mang”.

Lâm Hy nói bằng giọng điệu lạnh như băng.

“Báo cáo cấp trên. Việc hai bé gái mất tích không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng tôi, trừ khi xảy ra tình huống cực kì khẩn cấp, nếu không thì không thể điều động lực lượng phòng vệ”.

Giọng nói mạnh mẽ ở đầu dây bên kia có chút do dự, bọn họ biết rất rõ sứ mệnh của mình.

“Chuyện này, cho dù báo với Long thái tử, anh ta cũng sẽ ra lệnh như vậy. Các anh không cần biết tại sao, chỉ cần biết hai đứa bé mất tích là trường hợp vô cùng khẩn cấp. Đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho anh chi tiết về nhiệm vụ lần này cùng với tư liệu của hai bé gái đó”.

Lâm Hy lạnh lùng nói.

“Đã rõ, lập tức thi hành nhiệm vụ”.

Giọng nói vang dội ở đầu dây bên kia lập tức vang lên. Trách nhiệm thiêng liêng của bọn họ là thi hành mệnh lệnh. Nghe xong lời này, Lâm Hy liền cúp máy, sau đó lại gọi đến một số máy khác.

“Trước mắt, có bao nhiêu tiểu đội Nam Cảnh đang thực hiện nhiệm vụ ở gần thành phố Lâm Giang?”

Sau khi kết nối điện thoại, Lâm Hy bèn hỏi.

“Xin đại nhân chờ chút, tôi tra ngay đây”.

Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

“Tổng cộng có 5 tiểu đội, gần thành phố Lâm Giang nhất là chiến khu Nam Cảnh, chiến khu số ba, sư đoàn phòng không, trung đoàn 238 trực thuộc, tiểu đoàn một, trung đội bảy, phân đội ba!”

Đầu dây bên kia đáp lại.

“Ra lệnh cho bọn họ tiến gần về phía núi Mang, hỗ trợ lực lượng phòng vệ và cảnh sát thành phố Lâm GIang, tiến hành rà soát toàn bộ núi Mang, tìm kiếm tung tích của hai bé gái. Thông tin về hai bé gái đó, tôi sẽ chuyển cho các người sau”.

Lâm Hy lạnh lùng nói.

“Đã rõ!”

Đầu dây bên kia nhanh nhẹn nói, Lâm Hy nghe vậy liền cúp điện thoại, ngồi trước máy tính, mở khóa vân tay, sau khi nhập một dãy mật khẩu kỳ quái, cô gửi một số tư liệu đi.

Đoàn xe hùng hậu tiến về hướng núi Mang, tất cả đều tập trung dưới chân núi.

“Cậu Long, nhiều nhất là 5 phút, tất cả nhân sự ở thành phố Lâm Giang sẽ tập hợp đầy đủ. Công tác triển khai tìm kiếm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa”.

Lúc này, Trần Hướng Thiên đến trước mặt Long Thiên Tiếu, kính cẩn lễ phép nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK