Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có muốn nghỉ chút không?”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Không cần, tôi vẫn ổn”.

Cố Tuyết Cầm đáp, mặc dù là leo núi, nhưng ngọn núi này khá bằng phẳng, đi bộ cũng không mệt lắm.

“Tại sao bố không hỏi con có mệt hay không?”

Long Tiểu Tịch ngồi trên một tảng đá, dùng nắm đấm nhỏ nện vào đôi chân ngắn ngủi của mình, cô bé có chút mệt mỏi nói.

“Bố bế con mà, con mệt kiểu gì?”

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

“Tâm người ta mệt, ok?”

Long Tiểu Tịch nói bằng vẻ mặt u oán.

“Phốc!”

Cố Tuyết Cầm uống một ngụm nước, nghe thấy lời nói của Long Tiểu Tịch, cô phun hết nước ra ngoài. Mới tí tuổi đầu mà tâm đã mệt, trẻ con thời nay đều lớn sớm như vậy sao?”

“Tâm con mà mệt, con có biết tâm mệt là gì không?”

Long Thiên Tiếu cứng họng không nói nên lời.

“Tâm mệt chính là đặc biệt thất vọng với đàn ông”.

Long Tiểu Tịch gõ gõ vào đôi chân nhỏ, khoan thai nói.

“Khụ khụ khụ khụ!”

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm bị sặc rất nghiêm trọng, Long Thiên Tiếu chỉ có thể vỗ lưng giúp cô trở lại trạng thái bình thường.

“Lại là ai dạy con vậy, tí tuổi đầu cái hay không học, toàn học cái xấu”.

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

“Dì Trương ạ! Dì Trương luôn cảm thấy mệt mỏi với chú Trương, nói là chú ấy không lãng mạn, thô kệch như khúc gỗ, rảnh rỗi còn rượu chè be bét, đàn ông không có ai tốt cả”.

Long Tiểu Tịch càm rà càm ràm, cô bé vừa nói chuyện vừa thở dài như thật. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đột nhiên muốn tách đứa nhỏ này và dì Trương ra, sao cái gì dì Trương này cũng nói với trẻ con thế, thật đúng là. Trong lòng Long Thiên Tiếu buồn chán tới cực điểm.

“Cái đó, anh có muốn uống nước không?”

Cố Tuyết Cầm ho cho đến khi hai mắt đỏ hoe, cô che miệng nhỏ lại, đưa nước cho Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu nhận lấy, nói xong anh liền tu ừng ực một hơi, sau đó vứt vỏ chai ở một bên.

Chỉ là lúc này Cố Tuyết Cầm mới nhớ ra rằng, cô vừa mới uống qua chai nước ban nãy, Long Thiên Tiếu trực tiếp nhận lấy chai nước uống chung với cô, khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên.

“Đi thôi, nào, bố bế con”.

Long Thiên Tiếu đi đến bên cạnh Long Tiểu Tịch, mở rộng vòng tay ra, Long Tiểu Tịch kéo ống quần xuống, cô bé đứng dậy nhào vào lòng Long Thiên Tiếu, anh liền bế cô bé lên.

Một tay Long Thiên Tiếu đỡ Cố Tuyết Cầm, một tay bế Long Tiểu Tịch, ba người tiếp tục đi lên núi, khoảng 15 phút sau, cuối cùng bọn họ cũng đến một khoảng đất tương đối trống trải, khắp nơi đều phủ một màu vàng của hoa cúc, ở giữa khóm cúc là một ngôi mộ.

Xung quanh còn có một số cây cổ thụ rất cao và vững chãi, mảnh đất rộng lớn này dường như được con người tạo nên vậy.

Được bao quanh bởi những cây cao và được làm nền bởi màu vàng của những khóm cúc, trông ngôi mộ không còn vẻ cô đơn lẻ loi nữa. Băng qua những bụi cúc, ba người bước tới đặt đồ xuống.

Bức ảnh trên bia mộ đã bị nhòe bởi vết bùn đất, không thể nhìn rõ dáng vẻ bên trên.

Cố Tuyết Cầm bước tới, cô muốn dùng tay lau những vết ố trên bức ảnh, nhưng lại bị Long Thiên Tiếu vượt lên trước một bước.

“Để tôi, khi cô ấy còn sống khá sợ người lạ, cô ấy chưa từng gặp cô, tôi cũng chưa từng dẫn cô đến đây!”

Long Thiên Tiếu nhanh chóng lau sạch vết bẩn trên bia mộ, vừa lau anh vừa nói. Cố Tuyết Cầm lại sửng sốt khi nghe được những lời này, sau đó bàn tay cô duỗi ra theo bản năng co rụt lại.

Sau khi Long Thiên Tiếu lau sạch vết bẩn, cô có thể nhìn rõ chân dung rõ ràng trên bức ảnh.

“Đẹp quá!”

Cố Tuyết Cầm nhìn qua, tự đáy lòng nói, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng người phụ nữ trong ảnh vô cùng xinh đẹp.

“Bố ơi, đây là mẹ sao?”

Đứng trước bia mộ, Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, cô bé nói bằng giọng điệu có chút phức tạp, trong mắt cô bé có vẻ xa lạ, có vẻ bi thương, có vẻ khó xử không biết nên làm thế nào và nhiều cảm xúc hỗn độn khác nhau. Từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng được gặp mẹ của mình.

Bố luôn nói rằng, mẹ đến một nơi rất xa, nhưng mẹ chưa bao giờ về, đợi cô bé lớn hơn một chút, cô bé mới biết bố đang nói dối, bởi vì dì Trương từng nói, người nào đó đến một nơi rất xa rất xa thì người đó đã chết, mãi mãi sẽ không thể quay trở lại.

“Ừm”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cúi đầu nói, anh không dám ngẩng đầu nhìn vào bức ảnh, bởi vì một khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh sẽ nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, anh sợ mình không thể kiềm chế được cảm xúc, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống, ra sức nhổ cỏ dại xung quanh.

“Nhưng không phải bố nói rằng mẹ đến một nơi rất xa rất xa, sẽ có ngày quay trở lại thăm Tiểu Tịch sao?”

Long Tiểu Tịch lại trông mong hỏi.

“Dì Trương đã nói với con rồi. Là bố lừa con, mẹ con sẽ không bao giờ quay trở lại”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói, nhưng anh không hề ngẩng đầu lên, dùng tay nhổ cỏ dại quanh ngôi mộ.

“Bố là người xấu, không phải bố nói người lớn không được nói dối trẻ con sao?”

Nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch khẽ méo mó, nước mắt lưng tròng.

“Thôi được rồi, nói với trẻ con những thứ này làm gì?”

Cố Tuyết Cầm thở dài một hơi, có chút đau lòng nói. Nói xong, cô bế Long Tiểu Tịch lên đi dạo một chút, để Long Thiên Tiếu dọn sạch cỏ dại xung quanh.

Là người đến sau, cô không thể đồng cảm với một số cảm xúc, cô chỉ thương đứa trẻ và người đàn ông không thể bước ra khỏi quá khứ này.

“Được rồi, con đặt xuống trước mộ mẹ con đi”.

10 phút sau, Long Thiên Tiếu lấy ra một ít đồ cúng, anh đưa cho Long Tiểu Tịch một bó hoa, nói. Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch cũng rất ngoan ngoãn bước tới, cô bé quỳ xuống, sau đó đặt hoa xuống trước ngôi mộ.

“Hôm nay chắc em rất vui đúng không! Đây là con của chúng ta, con bé 6 tuổi rồi, đã bắt đầu đi học, càng ngày nó càng giống em. 5-6 năm qua, không phải là anh cố ý không cho con bé đến gặp em, anh chỉ sợ bản thân không biết nên nói với nó rằng mẹ nó đã chết như thế nào”.

Long Thiên Tiểu ngồi xổm trước mộ, thở dài, cười khổ nói.

“Mẹ, con cũng có mẹ!”

Long Tiểu Tịch hét lên một tiếng giòn tan, nhưng không có ai đáp lại, bọn trẻ ở tiểu khu đều nói cô bé là con hoang không có mẹ, hôm nay cuối cùng cô bé đã biết rằng mình cũng có mẹ, chỉ là mẹ cô bé đã đến một nơi rất xa rất xa.

“Được rồi, đứng dậy thôi!”

Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch, sau đó anh kéo cô bé dậy. Thấy thế, Cố Tuyết Cầm cũng thắp một nén nhang cho người phụ nữ xa lạ chưa từng gặp mặt. Đoan trang đức hạnh, có thể khiến cho một người đàn ông chìm đắm 5 năm, chắc cô ấy cũng là một người phụ nữ vô cùng ưu tú, vẻ đẹp nội tâm giống hệt vẻ đẹp hình thức.

“Sao ở đây có nhiều hoa cúc thế, hơn nữa chúng còn nở rất lộng lẫy?”

Nhìn những bông hoa cúc vàng rực mọc khắp núi đồi, Cố Tuyết Cầm hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK