Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần chuẩn bị đâu, anh chuẩn bị hết rồi”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói.

“Anh cũng không nói trước với em một tiếng”.

Long Vận Nhi có chút xấu hổ nói.

“Em sửa sang đi rồi chúng ta xuất phát!”

Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi, nghe xong, Long Vận Nhi cũng đi sửa sang lại. Hôm nay, cô không phải đến trường, buổi sáng cô đến chỗ Long Đức Phúc và Lý Bình, buổi trưa liền về nhà.

Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Long Vận Nhi cũng ra khỏi phòng.

“Chân bố không tiện, anh không định dẫn bố mẹ theo, khi nào về mang cho bọn họ chút đồ ăn là được”.

Long Vận Nhi lên xe, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vâng, anh cứ quyết định đi”.

Long Vận Nhi đáp.

“Tới đón bố Tuyết Cầm trước nhé!”

Long Thiên Tiếu nói, nói xong, anh liền lái xe về phía chân núi.

“Thêm người nhà chị dâu, xe có đủ chỗ không?”

Long Vận Nhi hỏi, mặc dù cô không có nhiều hiểu biết về xe hơi, nhưng cô biết mình đang ngồi trên chiếc Lamborghini, đây là một chiếc xe sang trọng hạng nhất. Tuy nhiên, Long Thiên Tiếu quen toàn nhân vật lớn, mượn được chiếc này cũng không kỳ lạ.

“Phía nhà chị dâu em chỉ có một người, là bố cô ấy!”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Vậy bác gái đâu, còn có những người khác bên nhà chị ấy?”

Long Vận Nhi không biết nhiều về chuyện gia đình Cố Tuyết Cầm, cho nên lúc này cô hỏi.

“Anh không có mẹ vợ, chỉ có bố vợ. Trong cái nhà đó, chỉ có Tuyết Cầm và bố vợ là người thân anh thừa nhận”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, nghe thấy vậy, Long Vận Nhi lại nửa hiểu nửa không. Khoảng bảy tám phút sau, Long Thiên Tiếu đã đỗ xe ở trước cửa tiểu khu, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Vân Sơn.

“Bố, con đến rồi, bố ra đi”.

Sau khi kết nối, Long Thiên Tiếu liền nói.

“Được, tôi ra ngay đây”.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Cố Vân Sơn.

“Ừm, con đợi bố ở bên ngoài”.

Long Thiên Tiếu nói, nói xong, anh liền cúp máy.

“Chậc chậc chậc, Lamborghini, lại là một chiếc xe tốt, người đó không phải là con rể nhà họ Cố sao?”

Lão Lưu- bảo vệ canh cửa liếc nhìn chiếc xe sang trọng của Long Thiên Tiếu, cảm thán nói.

“Cậu nhóc Long, còn nhớ bác Lưu này không?”

Lão Lưu bước tới bắt chuyện.

“Nhớ”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Nghe nói cậu đã chuyển đến đỉnh núi?”

Lão Lưu lấy ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt Long Thiên Tiếu.

“Tôi không hút thuốc, cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu từ chối.

“Nhóc con cậu được đó, làm rất tốt, nhìn chiếc xe sang trọng này đi, Lamborghini”.

Lão Lưu lại tán thưởng.

“Xe đi mượn mà thôi”.

Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu chỉ cười cười nói.

“Mượn được cũng có bản lĩnh rồi. Cậu nhìn lão Lưu này xem, đi mượn chiếc xe ba bánh cũng khó”.

Bác Lưu nói đùa, cũng vào đúng lúc này, Cố Vân Sơn đi ra.

“Bố!”

Thấy Cố Vân Sơn, Long Thiên Tiếu liền hô lên.

“Ừ tôi đến đây”.

Cố Vân Sơn nói.

“Con chào ông”.

Long Tiểu Tịch hét lên.

“Chào con, Tiểu Tịch cao hơn rồi”.

Cố Vân Sơn mỉm cười nói, nhìn vào chiếc xe Long Thiên Tiếu lái, ông lại được một phen ngạc nhiên, đây là xe Lamborghini, là xe sang hạng nhất, rốt cuộc đứa con rể này của ông có bao nhiêu tiền, ra ra vào vào toàn xe đắt tiền, thực sự khiến người khác không đoán ra.

Nói xong, Cố Vân Sơn cũng lên xe.

“Tôi đi trước đây, bác Lưu”.

Long Thiên Tiếu nói với lão Lưu.

“Ừ, đi thong thả”.

Lão Lưu vẫy vẫy tay, tươi cười nói, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng khởi động xe, sau đó nghênh ngang rời đi.

“Cậu nhóc này, trước đây suốt ngày bị bà mẹ vợ đó mắng không ngóc đầu lên được. Không ngờ rằng cá muối như vậy cũng có thể xoay mình, thật bản lĩnh!”

Lão Lưu nhìn Long Thiên Tiếu đi xa, nói.

Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đang đứng ở ngoài ban công vừa hay nhìn thấy cảnh Long Thiên Tiếu lái xe đến đón Cố Vân Sơn.

“Mẹ, tên phế vật này lấy đâu ra nhiều tiền vậy, đó là xe Lamborghini đấy, xe sang hạng nhất”.

Thấy Long Thiên Tiếu nghênh ngang rời đi, Cố Thiếu Duy nghi ngờ nói.

“Sao mẹ biết được, bây giờ chị con tiếp quản nghiệp vụ nhà họ Cố, muốn lấy ít tiền còn không phải dễ à. Chỉ tiếc rằng, đứa con gái mẹ vất vả nuôi nấng lại nguyện đi theo tên vô tích sự đó”.

Vương Mỹ vô cùng buồn bực nói, khoảng thời gian này, bà ta luôn suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, cảm thấy không cam tâm.

“Mẹ, lẽ nào mẹ bằng lòng hả? Hai tháng nay, con không có đủ tiền tiêu, đều trách kẻ vô dụng đó, nếu không Cố Tuyết Cầm sẽ không cắt tiền của con. Lương tháng năm sáu ngàn tệ, sao đủ tiêu được?”

Cố Thiếu Duy có chút ấm ức nói, điều mà cậu ta không nhớ là, khi Cố Tuyết Cầm vừa mới tốt nghiệp, lương tháng thậm chí chỉ có bốn năm ngàn tệ, nhưng vẫn đủ chi tiêu cho cả nhà.

“Ai bằng lòng chứ, mẹ không có cách nào khác, cũng không biết tên đó có quan hệ gì với Trần Hướng Thiên mà ông ta lại bảo vệ nó như vậy”.

Vương Mỹ oán hận nói.

“Bây giờ người ta có tiền ở biệt thự, mua xe sang rồi. Lấy tiền của gia tộc nuôi đàn ông, ha ha!”

Cố Thiếu Duy cười lạnh nói, nghe được lời này, Vương Mỹ lại càng thêm tức giận.

“Nó kiếm tiền từ gia tộc nhưng lại dùng để nuôi thằng vô dụng đó, có lẽ, những chuyện này, mẹ có thể nói với bà nội con. Dù sao, mẹ cũng là mẹ ruột của nó, nó có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ”.

Vương Mỹ suy nghĩ một lúc, sau đó lạnh giọng nói.

“Không sai, mẹ, mẹ hoàn toàn có thể kiện người phụ nữ ti tiện này vì tội không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng”.

Nghe xong, hai mắt Cố Thiếu Duy sáng lên, cậu ta nói.

“Đó là đương nhiên, mấy ngày nữa mẹ sẽ đến nói chuyện với bà nội con. Cố Tuyết Cầm có tiền nuôi đàn ông, không có tiền nuôi người mẹ này, mẹ phải kêu bà nội làm chủ cho chúng ta”.

Vương Mỹ nói bằng giọng điệu u ám, bà ta nhìn về phía Long Thiên Tiếu rời đi, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh.

“Thiên Tiếu, chúng ta đi đâu vậy, tiệc sinh nhật Tuyết Cầm tổ chức ở đâu?”

Sau khi lên xe, Cố Vân Sơn hỏi.

“Phòng hòa nhạc trên không tháp Lâm Giang”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ đáp.

“Nghe nói chỗ đó đã được một nhà giàu bao trọn, chúng ta đến đó làm gì?”

Cố Vân Sơn khó hiểu hỏi, mặc dù các biện pháp bảo mật đã được thực hiện rất tốt, nhưng thông tin liên quan đến việc tầng cao nhất tháp Lâm Giang được bao trọn vẫn truyền ra ngoài, dù sao vốn dĩ nơi đó sắp tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng lại bị người khác cướp mất, hầu như tất cả mọi người đều tò mò rốt cuộc ai kiêu ngạo vậy, thế mà dám cướp chỗ của nhà họ Vương.

“Anh, em cũng nghe nói tối nay tháp Lâm Giang có sự kiện lớn. Tầng cao nhất được bao trọn rồi. Từ khi thành lập đến nay, vẫn chưa từng nghe nói tháp Lâm Giang có ai bao trọn, nơi đó là công trình công cộng của thành phố, thuộc quyền quản lý của các cấp lãnh đạo”.

Nghe thấy vậy, Long Vận Nhi cũng vô cùng khó hiểu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK