Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô muốn ngăn lại nhưng Tần Tiểu Manh cũng gia nhập đội ngũ tranh cướp nguyên liệu nấu ăn, dù sao bất luận là cái gì, nhìn qua thấy có thể ăn đều lấy một chút, nhìn qua mà thấy ngon thì nhất định sẽ lấy rất nhiều rất nhiều.

“Hai người các em”.

Cố Tuyết Cầm sửng sốt, Tần Tiểu Manh và Long Tiểu Tịch mỗi người cầm một cái giỏ, sau khi cái giỏ đầy đồ rồi lại đi lấy một cái giỏ khác.

“Chị Tuyết Cầm, đừng tiếc tiền, dù sao em cũng không biết mua cái gì nên cứ mua hết đi!”

Tần Tiểu Manh nghe vậy, khoát tay nói, dáng vẻ không quan tâm lắm, đây là nghiện mua đồ, cái gì cũng mua, mua như vậy cũng quá nhiều rồi!

“Cái này, cái này, còn có cái này, cháu muốn cái này, đúng đúng đúng, chính là nó!”

Long Tiểu Tịch hừng hực khí thế nói với người bán hàng, Long Vận Nhi đi theo phía sau con bé, Long Tiểu Tịch chạy loạn bốn phía cướp lựa đồ, Long Vận Nhi muốn ngăn cản con bé nhưng không có cách nào.

Hơn nữa, còn là Tần Tiểu Manh trả tiền, cô ấy tiến vào cửa hàng liền chào hỏi nhân viên phục vụ rồi tùy ý chọn, tận lực mua, bảo nhân viên phục vụ mang một cái giỏ lớn đến.

Cũng may, cửa hàng bán đồ tươi sống này cũng khá rộng, nếu không đã bị hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ này trực tiếp khiêng đi hết rồi.

“Chị ơi, cái này với cái kia, cái nào đắt hơn ạ”.

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Cái này đắt hơn một chút, nhưng xét về hương vị mà nói thì không khác nhau lắm”.

Người bán hàng giải thích.

“Vậy em lấy cái đắt hơn, ăn có ngon hay không không quan trọng, quan trọng là phải đắt”.

Long Tiểu Tịch vô cùng quá đáng nói. Long Thiên Tiếu mới rời đi một lúc, mà bên này đã cướp đoạt một đống nguyên liệu nấu ăn rồi, anh nhìn thấy một màn này cũng có chút chết lặng.

“Bảo mấy người mua chút đồ thôi, mấy người làm gì vậy?”

Long Thiên Tiếu thấy thế, có chút nói không nên lời.

“Chị Tiểu Manh trả tiền mà, nếu tiêu ít chị ấy sẽ cảm thấy mất mặt, chị ấy còn nói mình không tiếc tiền”.

Long Tiểu Tịch ương ngạnh nói.

“Được rồi, con cũng không cần làm loạn theo”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng phải cạn lời.

Lật qua lật lại các loại đồ ăn trong giỏ, cả bốn năm giỏ đều đã đầy cả rồi.

Cách mua này còn không bằng trực tiếp mua hết đồ trong cửa hàng của người ta luôn đi.

Dưới sự chọn lọc của Long Thiên Tiếu, cuối cùng anh cũng chọn được một ít nguyên liệu hữu dụng, chỉ cầm ba chiếc giỏ liền đi thanh toán.

Khiến con bé không nói được gì, lần này mua đồ vậy mà tốn hơn 1 ngàn tệ, nhưng dưới sự kiên quyết của Tần Tiểu Manh, tiền mua đồ vẫn do Tần Tiểu Manh trả.

Long Thiên Tiếu ôm ba túi thức ăn, anh có chút chật vật đặt hết chúng vào sau cốp xe, sau đó họ mới lái xe rời đi.

Người lái xe vẫn là Tần Tiểu Manh.

“Treo giải thưởng 5 triệu tệ tìm kiếm bàn tay thượng đế!”

Cố Tuyết Cầm lên xe, mở mạng lên nhìn thấy tiêu đề, không nhịn được đọc.

“Em cũng thấy rồi, nghe nói hoàng tử ếch chơi đàn rất lợi hại kia đang ở thành phố Lâm Giang của chúng ta. Lúc trước ở nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ biểu diễn ca khúc “Dấu vết mưa”, khiến người khác phải kinh ngạc, thành danh sau một bản nhạc. Chỉ tiếc không ai thấy được gương mặt thật của hoàng tử ếch. Hoàng tử ếch này dường như không muốn nổi tiếng”.

Long Vận Nhi nghe vậy, cũng chậm rãi nói.

“Tác giả của “Dấu vết mưa” là Lý Trường Dân cũng đã đến thành phố Lâm Giang một khoảng thời gian rồi. Ông ta vẫn luôn tìm kiếm người biểu diễn ở nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ hôm đó, chỉ là tìm kiếm lâu như vậy vẫn chưa tìm được. Em nghe nói, lần này ông ta còn mang theo ca khúc tốn mười năm để sáng tác theo, ông ta hi vọng tìm được hoàng tử ếch, hy vọng bản nhạc tâm huyết mà mình đã dành mười năm để sáng tác sẽ được người mệnh danh có bàn tay của thượng đế chơi. Nếu không thể tìm được người đó, ông ta tình nguyện giữ lại ca khúc mới đến lúc lên thiên đàng!”

Tần Tiểu Manh đang lái xe từ từ nói.

“Ông Lý Trường Dân này là một nghệ sĩ sáng tác coi trọng tác phẩm nghệ thuật như chính sinh mạng mình”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút cảm khái nói, trên thế giới này, một người yêu quý nghệ thuật đơn thuần như vậy vốn không nhiều.

“Chị Tuyết Cầm, chẳng lẽ chị là fan của Lý Trường Dân sao”.

Tần Tiểu Manh lại hỏi.

“Nói là fan thì cũng không phải! Chỉ tương đối thích các bản nhạc của ông ấy, nhìn thì đơn giản nhưng ý nghĩ rất sâu xa”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ cười cười thản nhiên nói.

“Thế thì là fan rồi, bố em cũng quen biết với ông ấy, nếu chị muốn em có thể xin chữ ký cho chị. Em nghe nói, Lý Trường Dân này rất được tôn trọng trong giới, là một người vô cùng nổi tiếng, nhưng đam mê sáng tác, rất khí ít lộ diện bên ngoài. Lần này ông ta tự mình đến thành phố Lâm Giang chắc chắn là trình độ dương cầm của bàn tay thượng đế kia quả thực đã cảm động được ông ta”.

Tần Tiểu Manh nghe vậy lại nói.

“Không cần không cần đâu, quá phiền toái rồi”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ nói.

“Vâng vậy được rồi!”

Tần Tiểu Manh nghe thấy cũng không quá để ý, lại nói tính cách của Lý Trường Dân không màng danh lợi, khá ác cảm với mấy chuyện như ký tên hay mấy chuyện gì đó tương tự.

Nhóm người lái xe rời khỏi đó, rất nhanh đã về tới nhà.

Chỉ là khi trở về biệt thự, phát hiện phía trên bậc thang trước cửa biệt thự có một người đang ngồi chơi điện thoại.

“Bố, bố ngồi xổm đó làm gì vậy?”

Tần Tiểu Manh lái xe qua, liếc mắt một cái liền nhận ra là bố mình.

“Muộn vậy rồi con vẫn chưa về, bố không phải đang lo lắng cho con sao?”

Tần Viễn Lâm đứng lên, lớn tiếng nói.

“Bố có cần vòng vo thế không, bố cứ nói thẳng ra đến đây ăn chực cho rồi?”

Tần Tiểu Manh có chút không nói nên lời, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Tần Viễn Lâm, bố của cô thật sự càng ngày càng không nghiêm túc rồi.

“Nói bừa gì đấy, bố thật sự lo lắng cho con!”

Tần Viễn Lâm nghe vậy, nét mặt già nua đỏ lên, tức giận nói.

“Được rồi được rồi, bố đừng diễn nữa đều là người một nhà cả”.

Tần Tiểu Manh có chút cạn lời, đợi mấy người Long Thiên Tiếu xuống xe, cầm đồ ăn ra, cô ấy trực tiếp lái xe vào bãi để xe.

“Chủ tịch Tần!”

Cố Tuyết Cầm chào hỏi.

“Chào cô Cố, anh Long, cô Vận Nhi”.

Tần Viễn Lâm vô cùng khách sáo nói, chào hỏi mọi người một lượt, mấy người nghe thấy vậy cũng đáp lại.

“Cháu chào ông Tần!”

Long Tiểu Tịch hô lên.

“Được rồi được rồi, ông chào cháu”.

Tần Viễn Lâm cười ha hả đáp lại.

“Ông vào nhà đi, con gái ông trả tiền đồ ăn đấy, tối nay ông cũng ở lại đây cùng ăn cơm đi”.

Long Tiểu Tịch cầm lấy tay Tần Viễn Lâm lôi vào trong nhà.

“Đúng vậy, chủ tịch Tần tối nay ăn cơm ở đây đi, ông khi nào muốn đến ăn thì cứ đến, dù sao chỉ cách nhau vài bước chân thôi”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cười cười nói.

“Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, haha ngoại trừ ăn cơm quả thực tôi tìm cậu Long còn có một chút việc”.

Tần Viễn Lâm nghe vậy cười cười nói, nói xong ông ta bế Long Tiểu Tịch đi vào trong.

“Bố, có cần không biết xấu hổ vậy không, ăn chực thì cứ nói còn bày đặt chờ con, đúng là”.

Tần Tiểu Manh cũng phải cạn lời.

“Con chỉ biết ăn nói lung tung, bố cũng không buồn nói với con, con lại đi đâu vậy, nửa ngày trời không thấy người đâu”.

Tần Viễn Lâm nghe vậy tức giận nói.

“Cái này bố phải hỏi ông chú kỳ quái kia”.

Tần Tiểu Manh nghe được, bộ dạng cà lơ phất phơ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK