Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gần đây Long Thiên Tiếu đã rời khỏi nhà họ Cố chuyển đến biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, nghe nói là cãi nhau với mẹ vợ, đây là những điều mà mẹ vợ anh ta đi khắp nơi nói lung tung, không biết có thật không. Còn có, Cố Tuyết Cầm một lòng theo anh ta chuyển đến biệt thự trên đỉnh núi. Không chỉ có như vậy, gần đây Cố Tuyết Cầm lấy được dự án hợp tác với nhà họ Tần, một lần nữa giành lại quyền kiểm soát nhà họ Cố”.

Cao Bá lại báo cáo.

“Nếu tôi được sống ở biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, tôi cũng một lòng đi theo anh ta, có lẽ anh Long gặp được thời cơ, sau đó thay đổi cục diện, cho nên có tiền”.

Lôi Hổ có chút cạn lời nói.

“Đại ca, không thể nói như vậy. Mặc dù mấy năm nay Long Thiên Tiếu là một kẻ vô dụng, nhưng Cố Tuyết Cầm không có bỏ anh ta, còn giúp anh ta chăm con, nghe nói tiền bỉm sữa lúc nhỏ của đứa trẻ đó đều do Cố Tuyết Cầm chi. Người phụ nữ này cũng coi như là có tình có nghĩa”.

Cao Bá nhanh chóng nói.

“Vậy sao? Nếu là như vậy thì người phụ này là một cô gái tốt. Một người phụ nữ có thể chăm sóc đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với mình thật không dễ dàng gì. Ngoài mấy thứ này, cậu có còn nghe ngóng được gì nữa không?”

Lôi Hổ lại hỏi.

“Ngoài ra, anh Long và tập đoàn Long Đằng dường như có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ, hơn nữa, anh ta còn có quan hệ rất tốt với Trần Hướng Thiên, Trần Hướng Thiên nhiều lần ra tay giúp anh ta giải quyết vấn đề, thái độ khi tiếp túc với anh Long như là tay sai vậy, những thứ này đều là do em nghe ngóng từ miệng đám người lắm chuyện nhà họ Cố”.

Cao Bá lại nói.

“Đại ca. Có lẽ, những gì người ngoài thấy khác với thực tế. Tôi cảm thấy trong vòng 5 năm qua, anh Long này hoặc là đang ẩn nhẫn, hoặc là người khác đã bôi nhọ anh ta”.

Hắc Lang im lặng ở một bên đột nhiên lên tiếng.

“Hửm? Hắc Lang, tôi nhớ lúc đó, anh Long nói bên tai cậu cái gì đó, rốt cuộc anh ta đã nói gì?”

Lôi Hổ nhớ tới một chuyện, đó chính là hôm qua, trước khi Hắc Lang lên sân, Long Thiên Tiếu từng nói gì đó với Hắc Lang.

“Chỉ là một số phương pháp hạ gục đối phương, sau khi tôi lên vận dụng được nên đã thắng. Phải nói rằng, anh Long này có khá nhiều chiêu hay. Ít nhất theo tôi, anh ta chắc chắn không phải là người tầm thường”.

Hắc Lang đĩnh đạc nói, nghe thấy vậy, Lôi Hổ khẽ gật đầu, hắn ta cũng đồng tình với quan điểm của Hắc Lang.

“Còn những người khác thì sao, nói tiếp đi! Trên này chỉ có thông tin của anh Long, không có ba người kia”.

Lôi Hổ lại hỏi.

“Người tên là Lâm Hi, bọn em không thể điều tra được gì, chỉ biết cô ta đến từ Đế Đô, người này vô cùng thần bí, thực lực cũng rất hùng mạnh, lại tình nguyện nghe theo lệnh anh Long, điều này khiến người ta cảm thấy có vấn đề”.

Cao Bá gãi gãi đầu, sau đó nói.

“Vậy rất đơn giản, anh Long còn mạnh hơn Lâm Hi. Với tính cách của người phụ nữ đó, cô ta sẽ không chịu khuất phục trước người người yếu kém hơn mình đâu”.

Hắc Lang nói.

“Có lý, rốt cuộc anh long mạnh đến đâu, tôi có chút mong đợi đó”.

Lôi Hổ vỗ đùi, đăm chiêu nói.

“Cô gái nhỏ nhất tên là Lục Thanh Dao, cô chủ nhà họ Lục ở Đông Hải, Lục Huyền Cơ là ông nội của cô bé, trước đó Lục Huyền Cơ đã liên hệ với bọn em, nói là muốn xin đoạn video quay lại diễn biến trận đấu, em thấy không có vấn đề gì liền cho ông ta. Dù sao, đại ca và ông lão này cũng có chút giao tình”.

Cao Bá lại nói.

“Hóa ra cô bé đó là cháu gái Lục Huyền Cơ, vậy mà tôi lại không nhận ra. Xuất thân từ dòng dõi võ thuật, có sức mạnh như vậy cũng tính là bình thường. Nhưng cô bé mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, thế này cũng mạnh quá rồi nhỉ?”

Lôi Hổ hơi ngạc nhiên nói.

“Người còn lại là Tần Tiểu Manh- con gái Tần Viễn Lâm- người giàu nhất thành phố Lâm Giang, theo điều tra, cô ta là là cô chủ nhà họ Tần, thích múa dao chơi súng, nhưng không được coi là mạnh lắm”.

Cao Bá nói.

“Nhưng hôm qua, cô ta cũng khá mạnh mà nhỉ, hai võ vĩ chuyên nghiệp đều bại trong tay cô ta”.

Lôi Hổ trầm ngâm nói.

“Anh Long đang làm việc ở tập đoàn Long Đằng trên danh nghĩa là thầy giáo của Tần Tiểu Manh, dạy cô ta một số môn võ, trong đó có Thái Cực Quyền, quả thực anh Long đã dạy Tần Tiểu Manh. Đây là do tôi nghe ngóng được từ đám bảo vệ tập đoàn Long Đằng, nghe nói lúc Tần Tiểu Manh luyện Thái Cực Quyền, còn bị đội bảo vệ chê cười chế nhạo, đám bảo vệ cũng bị phạt tiền vì lý do này”.

Cao Bá nói.

“Khá thú vị, khá thú vị”.

Lôi Hổ đăm chiêu nói.

“Rốt cuộc anh ta mạnh đến đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ biết”.

Cao Bá lại nói.

“Ừ, tôi chỉ là muốn biết lai lịch của anh ta mà thôi, còn những chuyện khác, tôi cũng không có mục đích gì”.

Lôi Hổ nhấp một ngụm trà, sau đó nói.

“Các cậu chuẩn bị cho tốt trận đấu diễn ra vào bốn ngày sau, cố gắng hết sức, không được phép xảy ra sơ suất”.

Lôi Hổ đứng dậy, nói với đám người.

“Đã rõ”.

Đám người đồng thanh đáp lại, sau khi bọn họ rời đi, Lôi Hổ ngồi ở trên bảo tọa, khẽ cau mày, dường như hắn ta đang suy nghĩ điều gì đó.

Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh. Thời tiết cuối thu, màn đêm đến rất nhanh, khi Long Thiên Tiếu đón Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, mua đồ ăn về nhà trời đã tối đen như mực, lúc này vẫn chưa đến 6 giờ.

Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Cố Tuyết Cầm rơi vào trầm tư.

Khi lái xe vào khu dân cư núi Vân Lan, Long Thiên Tiếu liền giảm tốc độ.

“Thiên Tiếu, anh dừng lại chút”.

Cố Tuyết Cầm đột nhiên nhìn thấy gì đó ngoài cửa sổ, sau đó cô vội vàng nói với Long Thiên Tiếu, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền dừng xe ở ven đường.

“Sao thế?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cái đó, hình như là bố!”

Trên chiếc ghế dài cách vành đai xanh bên đường không xa, có một người đang nằm ở đó, trời lạnh như này, đang yên đang lành ai lại nằm ở đây chứ?

“Xuống xem xem”.

Long Thiên Tiếu mở cửa xe, sau đó nói.

“Em ở trong xe nhé, chị với bố em về ngay”.

Cố Tuyết Cầm đưa điện thoại của mình cho Long Tiểu Tịch chơi, sau đó nói, nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

“Bố, là bố sao?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm hét lên. Bởi vì vấn đề ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ, người nằm trên ghế nghe thấy lời này vội vàng đứng dậy muốn bỏ chạy.

“Bố, là bọn con, con là Thiên Tiếu, bố chạy cái gì?”

Thấy thế, Long Thiên Tiếu vội vàng bước lên.

“Sao các con lại ở đây?”

Thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, Cố Vân Sơn nhìn sang chỗ khác, nói.

“Bố, bố chạy gì vậy? Trời lạnh thế này, bố nằm đây làm gì?”

Cố Tuyết Cầm đau lòng nói.

“Bố vừa ăn xong ra ngoài đi dạo để tiêu cơm. Mệt rồi nên nằm nghỉ ở đây chút”.

Cố Vân Sơn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK