Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đùa gì thế, cậu ta có nhiều biệt thự lắm chắc? Còn cần tìm?”

“Đúng vậy, một tên ăn bám, một thằng con ở rể, một kẻ nghèo kiết xác mà mua được nhà chắc?”

“Đúng thế đúng thế”.

Đám người mồm năm miệng mười, không phải là bọn họ không sợ Long Thiên Tiếu, chỉ là cảm thấy lúc này Trần Hướng Thiên ở đây, Long Thiên Thiếu sẽ không dám làm gì. Trên đời này còn có công lý và pháp luật.

Hơn nữa, có rất nhiều người đang đặt điều nói xấu Long Thiên Tiếu, chẳng lẽ anh có thể đánh bại tất cả bọn họ sao?

Nghe thấy lời nói của nhóm người này, trong lòng Cố Tuyết Cầm lại cười lạnh, đây thực sự là một lũ ngu dốt. Điều đáng sợ nhất là nhìn người bằng con mắt định tính và đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.

Trên thế giới này, mọi thứ đều biến hóa thay đổi, hầu hết các sự vật không thể nhìn qua vẻ bề ngoài của nó được.

“Cậu Chân, rốt cuộc đã tra được chưa?”

Bà cụ Cố lại hỏi.

“Vội gì chứ, không phải tôi đang tra sao?”

Chân Phàm có chút thiếu kiên nhẫn nói, đầu óc đám người này thật sự có vấn đề rồi. Biệt thự mà Long Thiên Tiếu, có căn nào không cao cấp bằng biệt thự trên đỉnh núi chứ, thế mà bọn họ dám nói Long Thiên Tiếu không mua nổi, thật là nực cười.

Dường như đám người này không biết gì về Long Thiên Tiếu, cho dù không biết, lẽ nào bọn họ không thể đi tìm hiểu sao? Có lẽ điều đáng sợ không phải là không hiểu, mà là mù quáng, một khi mù quáng thì sẽ không thấy gì nữa, cho dù thấy, cũng không thể phân biệt.

Khó khăn lắm, cuối cùng Chân Phàm cũng tìm thấy biệt thự của Long Thiên Tiếu trên đỉnh núi Vân Lan, ông ta nhấp vào và tìm hiểu tư liệu liên quan.

“Cậu Long quả thực có một căn biệt thự trên núi Vân Lan, bây giờ tôi sẽ thẩm tra đối chiếu các thông tin liên quan, xác minh tính chân thực của tờ giấy chứng nhận này”.

Lúc này, giọng nói của Chân Phàm cuối cùng cũng vang lên, nghe thấy vậy, hiện trường được một phen chấn động.

“Sao có thể? Ông Chân có nhìn nhầm không?”

“Ông Chân, làm sao cậu ta có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi chứ? Chắc chắn ông nhầm rồi”.

“Đúng đúng đúng, chắc chắn là nhìn nhầm rồi, nói không chừng là trùng họ tên đó?”



Mọi người nhất thời sửng sốt, sau đó đặt ra một loạt câu hỏi, điều này thật khó tin, một thằng con ở rể, một kẻ vô dụng lại có biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, nói ra, ai mà tin được chứ?

“Các người đang nghi ngờ tôi làm việc? Ban nãy, tôi cho nghi ngờ, tại sao các người không hỏi? Nếu các người nghi ngờ tôi mà không có bằng chứng, tôi có quyền kiện các người về tội phỉ báng”.

Chân Phàm nghe được những lời này, ông ta nói bằng giọng điệu lạnh như băng, đám người này dường như không chỉ ngu ngốc, mà còn có phẩm chất thấp, lật lọng, quả thực là một lũ rác rưởi.

Vừa nghe Chân Phàm nói như vậy, bọn họ liền yên lặng trở lại, dù sao thì thân phận của Chân Phàm đã bày ở đó, hiện tại còn có Trần Hướng Thiên, bọn họ cũng không dám nhiều lời.

“Tôi muốn biết tình hình của căn nhà này, tổng giá trị, khi nào hoàn thành giao dịch, tiền trả trước, lãi suất thế chấp như thế nào? Diện tích sử dụng là bao nhiêu!”

Bà cụ Cố vẫn tương đối bình tĩnh, thông thường mà nói, Long Thiên Tiếu căn bản không có khả năng mua được biệt thự trên đỉnh núi, dưới tên cậu ta, lấy đâu ra biệt thự chứ?

Đối với tính chân thực trong lời nói của Chân Phàm, trên thực tế bà cụ Cố không phản đối, bà ta không tìm ra lý do để Chân Phàm lừa dối bọn họ. Dù sao Chân Phàm cũng là Cục trưởng Cục bất động sản, không thể vì một kẻ vô dụng mà lừa bà ta được.

“Cậu Long, anh xem?”

Chân Phàm nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi. Thứ mà bà cụ Cố hỏi, trên thực tế thuộc về thông tin riêng tư của chủ nhà, chủ nhà có quyền lựa chọn công khai hay không.

“Có thể”.

Long Thiên Tiếu trả lời.

“Được”.

Chân Phàm nghe thấy vậy mới bắt đầu tra cứu thông tin liên quan đến căn biệt thự của Long Thiên Tiếu trên đỉnh núi Vân Lan, chỉ là khi thông tin hiển thị lên, cả người ông ta lại sững sờ.

“Cậu Chân Phàm, sao vậy? Tình hình cụ thể thế nào?”

Thấy sắc mặt của Chân Phàm có chút không đúng, bà cụ Cố liền hỏi.

“Cậu Long, tôi thực sự có thể báo cáo số liệu dựa trên những thông tin bên trên sao?”

Chân Phàm ấp a ấp úng nói, với tư cách là một bậc thầy lão làng trong lĩnh vực bất động sản, ông ta đã từng xử lý rất nhiều trường hợp, nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, điều này quá gật gân, làm người nghe phải kinh sợ.

“Nói đi”.

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.

“Được”.

Chân Phàm nghe xong, ổn định lại cảm xúc, hắng giọng, bởi vì sự đả kích của thông tin về căn bất động sản ban nãy thực sự quá lớn.

“Đứng tên cậu Long, biệt thự số 1, đường 3, khu dân cư cao cấp đỉnh núi Vân Lan, diện tích 482,51 m2, tổng giá trị 123,45 triệu tệ, tổng vay là 123,45 triệu tệ!”

Chân Phàm nhìn vào thông tin trong máy tính, ấp úng nói.

“Tổng giá là 120 triệu tệ, vay cũng là 120 triệu tệ? Kiểu gì vậy? Vậy trả trước là bao nhiêu?”

“Đúng đó, thật nực cười, 120 triệu tệ đều là tiền vay, nghĩa là số trả trước bằng không!”

“Không trả trước mua biệt thự trị giá 100 triệu tệ à? Ha ha ha, buồn cười chết ông đây rồi, dựa vào đâu?”

Lúc này, hiện trường bỗng cười ồ lên, mẹ nó, thật tức cười, không trả trước, thông thường đây đều là câu châm ngôn mà các doanh nghiệp đưa ra để thúc đẩy tiêu thụ. Nhưng, đây là mua biệt thự trên đỉnh núi đó, biệt thự cao cấp như thế mà cần thúc đẩy tiêu thụ bằng cách này sao?

“Quả thực đúng như các vị nói, cậu Long có mua một căn biệt thự trị giá hơn 100 triệu tệ không trả trước. Đây là sự thật. Giá tổng cộng là 120 triệu, đó đều là tiền vay, về phần lãi suất, để tôi xem”.

Lời nói của Chân Phàm một lần nữa dập tắt tiếng ồn của đám đông, hiện trường đột nhiên trở nên im lặng.

Làm sao có chuyện này, đó là biệt thự 120 triệu tệ, không phải bắp cải trên phố, biệt thự 120 triệu tệ không phải trả trước, dựa vào đâu? Lẽ nào dựa vào việc Long Thiên Tiếu là một thằng con ở rể vô tích sự sao? Trong lòng bọn họ vô cùng khó hiểu.

Bà cụ Cố nghe thấy vậy, lại khẽ cau mày, đây là cái trò vớ vẩn gì, bà ta chưa bao giờ nghe nói đến việc mua thự trả trước không đồng, lẽ nào biệt thự bây giờ đều biến thành rau cỏ ngoài chợ, tùy ý bán ra sao?

Căn nhà này, sao từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ dị thường nhỉ, đây không phải là một căn biệt thự bình thường, bà cụ Cố thầm nghĩ.

“Vậy lãi suất thế chấp của nó là bao nhiêu?”

Bà cụ Cố lại hỏi, để xác thực suy đoán trong lòng mình, bà ta cần biết thêm các thông tin khác.

“Đợi chút, tôi sắp tra ra rồi”.

Chân Phàm nhìn chằm chằm vào máy tính. Đám người nghe thấy thế, cũng ngửa cổ lên chờ kết quả Chân Phàm đưa ra.

“Sắp được rồi”.

Chân Phàm có chút phấn khích nói, ông ta cũng rất tò mò, biệt thự trả trước không đồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK