Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cũng nghĩ vậy!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, cười khổ mà đáp. Nhà họ Cố, nếu so sánh với nhà họ Tần, giống như trời và đất, hoàn toàn không thể so sánh được.

“Thế nên, thầy Long muốn chúng tôi làm thế nào?”

Tần Viễn Lâm lại hỏi thẳng.

“Ông thấy nên làm thế nào? Vợ của tôi bây giờ bị đuổi ra ngoài rồi, bọn họ không nhận ra tầm quan trọng của vợ tôi, còn tôi lại là người rất thích bao che khuyết điểm, thế nên, không hề có chuyện lòng dạ Bồ Tát gì đâu!”

Long Thiên Tiếu cười đáp, Tần Viễn Lâm là người thông minh, anh không cần tự mình nói, ông ta cũng biết nên làm thế nào.

“Vậy thì tôi hiểu rồi. Tiểu Manh, hãy tạm gác việc hợp tác với nhà họ Cố sang một bên đi!”

Tần Viễn Lâm nói với Tần Tiểu Manh.

“Chủ tịch Tần, làm vậy sẽ khiến ông dính đến vào kiện tụng, còn có thể khiến các ông thiệt hại về tài chính. Tất nhiên, về công bằng mà nói, tôi rất đồng ý với cách làm của chủ tịch Tần”.

Cố Tuyết Cầm cũng hơi lo lắng nói.

“Không sao cả, chút tiền đó có đáng là bao! Đội ngũ pháp lý của tập đoàn chúng em đứng đầu trong ngành, thậm chí cũng đứng thứ nhất, thứ hai trong phạm vi Hoa Hạ. Chúng em không bao giờ sợ kiện tụng, bọn họ muốn lấy được tiền từ trong tay chúng em thì cũng là chuyện gần như không thể”.

Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy, vội vàng nói. Làm kinh doanh thì chỉ có hai chữ: người và tiền.

Có người có tiền, còn lo gì chứ?

99% vấn đề trên thế giới này đều có thể giải quyết bằng tiền, 1% còn lại thì được giải quyết bằng rất nhiều tiền.

“Nếu đã như vậy thì cực kỳ cảm ơn cô Tần và chủ tịch Tần đã giúp đỡ”.

Cố Tuyết Cầm tỏ ra cảm kích.

“Cái gì mà cô với cả dì chứ? Chị dâu cứ gọi em Tiểu Manh là được rồi, ông chú kỳ quặc là thầy của em, còn chị chính là sư mẫu của em. Chị dâu, sư mẫu, xem ra quan hệ hơi phức tạp”.

Đầu của Tần Tiểu Manh chợt trống rỗng, miệng lẩm bẩm.

“Tiểu Manh nói đúng, chỉ là chút chuyện nhỏ, cô Cố không cần khách sáo”.

Tần Viễn Lâm cũng nói.

“Vãi, tuyệt vời, quá đỉnh!”

Khi bốn người đang nói chuyện, ba tiếng hô cảm thán phát ra từ văn phòng làm việc của Triệu Đại Phú, thu hút sự chú ý của bốn người.

“Anh Long, lại đây một lát!”

Lúc này, Triệu Đại Phú hô lên.

“Đi đi, qua đó xem sao!”

Long Thiên Tiếu nghe thấy cũng nói với những người khác, còn anh thì tiến vào.

“Sao thế?”

Long Thiên Tiếu bước đến trước cửa sổ, hỏi.

“Anh Long, đỉnh quá đi! Tôi vừa gửi đơn và thông tin khoản vay, các ngân hàng đều phản hồi, hơn nữa còn là phản hồi từ trụ sở chính, họ đều tỏ ý muốn cho anh Long vay. Còn nữa, tiền lãi hàng tháng của khoản vay, mọi người đoán xem là bao nhiêu?”

Triệu Đại Phú cố ý úp mở, anh ta làm nhiều đơn hàng như vậy, cũng từng tiếp xúc với rất nhiều quan lại quyền quý, nhưng chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ.

“Bao nhiêu thế? Một hộ gia đình bình thường, công nhân viên chức bình thường có thể vay thế chấp lãi suất hàng tháng khoảng 5,5% đến 7,5%. Nhân viên chính phủ và các quỹ dự trữ có thể vay trong khoảng 0,4% đến 5%, những trường hợp đặc biệt khác, sẽ không thấp hơn 0,3%!”

Tần Viễn Lâm khẽ nhíu mày hỏi. Công việc kinh doanh chủ yếu của ông ta là bất động sản, thế nên, những chuyện liên quan đến bất động sản, ông ta cũng hiểu tương đối rõ.

“Chủ tịch nói không sai. Thế nhưng, sau khi đọc thông tin tín dụng của anh Long, lãi suất tín dụng hàng tháng của những ngân hàng này đưa ra rất thấp, lãi hàng tháng cao nhất không quá 0,1%, thậm chí có ngân hàng đồng ý cho anh Long vay không tính lãi”.

Vẻ mặt của Triệu Đại Phú hoàn toàn mờ mịt.

“Cho vay không tính lãi?”

Tần Viễn Lâm ngạc nhiên, cho vay không tính lãi, cái này thì có khác gì tặng không đâu?

“Cho vay không lấy lãi? Bọn họ định tặng anh tiền à?”

Cố Tuyết Cầm cũng hơi bất ngờ, tiền lãi 0,1% hàng tháng đã là khó tin lắm rồi, cô chưa từng nghe qua lãi suất 0,1% hàng tháng, cho vay không lãi suất, đây chẳng phải là làm ăn thua lỗ sao? Những ngân hàng này đang toan tính gì? Cố Tuyết Cầm cực kỳ khó hiểu.

“Woah, ông chú kỳ quặc, rốt cuộc chú là ai thế, những ngân hàng này đang nịnh bợ chú sao?”

Tần Tiểu Manh cũng rất kinh ngạc, mặc dù cô ấy không hiểu quá rõ về lĩnh vực bất động sản, nhưng những thứ như lãi hàng tháng, cô ấy vẫn biết, hơn nữa, cho vay không lấy lãi, chỉ cần từng đi học cũng biết có nghĩa là gì?

Nghe thấy những lời này, Long Thiên Tiếu cũng cười khổ, anh không biết giải thích thế nào.

“Tôi cũng muốn hỏi, anh Long, rốt cuộc anh là ai? Những ngân hàng này rõ ràng đều làm điều này vì anh!”

Triệu Đại Phú cũng cực kỳ khó hiểu, anh ta xử lý nhiều đơn hàng như vậy rồi cũng chưa bao giờ gặp tình huống như thế này.

“Reng reng reng!”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Triệu Đại Phú vang lên, anh ta vội vàng, không nhìn số điện thoại đã nghe máy.

“Alo?”

Triệu Đại Phú hơi thô lỗ hỏi, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, hiện giờ anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Xin chào, xin hỏi có phải là trung tâm môi giới khu biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan thành phố Lâm Giang không?”

Từ phía đầu dây bên kia là một cô gái có giọng nói ngọt ngào

“Đúng thế, xin hỏi là ai vậy?”

Triệu Đại Phú hỏi.

“Tôi đến từ trụ sở chính Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, ngân hàng của chúng tôi sẵn sàng cung cấp cho anh Long khoản vay không lãi suất 200 triệu tệ”.

Bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào tiếp tục vang lên.

“Vãi...”

Triệu Đại Phú hét lớn, trụ sở chính Ngân hàng trung tâm Đế Quốc vậy còn gọi tới đây, để chắc chắn không phải là cuộc gọi lừa đảo, anh ta nhìn số điện thoại đang hiển thị, là 010-99998, đúng là số điện thoại của trụ sở chính Ngân hàng trung tâm Đế Quốc.

“Đợi chút, phía cô có điều kiện gì không?”

Triệu Đại Phú kìm nén tâm trạng kích động, hỏi.

“Ngân hàng của chúng tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh Long, đồng thời hy vọng được mời anh Long dùng bữa. Nếu như có thể, hiện giờ giám đốc ngân hàng sẽ đặt vé một chuyến để bay từ Đế Đô đến thành phố Lâm Giang ngay bây giờ!”

Ở đầu dây bên kia, giọng nói ngọt ngào của cô gái lại vang lên.

“Đợi chút đã, cô... để tôi hỏi ý kiến của anh Long!”

Triệu Đại Phú hơi kích động nói, mọi người thấy vậy, lập tức trở nên nghi ngờ, rốt cuộc là ai gọi điện đến? Tại sao Triệu Đại Phú lại hét lên như vậy?

“Ai gọi đến thế?”

Tần Viễn Lâm khẽ cau mày hỏi.

“Cuộc gọi từ Ngân hàng trung tâm Đế Quốc, họ tỏ ý sẵn sàng cho anh Long vay 200 triệu tệ không lấy lãi suất, với điều kiện giám đốc ngân hàng của họ nói chuyện với anh Long, đồng thời yêu cầu được cùng dùng bữa với anh Long!”

Triệu Đại Phú cảm giác như mình gặp quỷ rồi, anh Long trước mặt rốt cuộc là pho tượng Phật lớn cỡ nào chứ?

Chỉ mua nhà thôi mà còn náo động đến cả Ngân hàng trung tâm Đế Quốc.

Triệu Đại Phú vừa nói xong, tất cả mọi người đều xì xào, trên thế giới này đúng là không thiếu cái lạ, từ lúc nào mà Ngân hàng trung tâm Đế Quốc trở nên bình dị gần gũi như vậy?

“Chuyện ăn uống thì miễn đi, còn chuyện khoản vay tôi sẽ xem xét lại!”

Đúng lúc này, Long Thiên Tiếu lên tiếng. Dựa theo những lời Long Thiên Tiếu nói, Triệu Đại Phú trả lời đối phương, nhưng đối phương vẫn rất nhiệt tình, giống như phải cho anh vay tiền bằng được vậy.

Không dễ dàng gì Triệu Đại Phú mới xử lý xong cuộc gọi từ trụ sở chính của Ngân hàng trung tâm Đế Quốc.

“Reng reng reng!”

Triệu Đại Phú còn chưa kịp thở, máy bàn lại vang lên, anh ta nhìn số điện thoại hiển thị trên đó, vẻ mặt lại trở nên cực kỳ ngạc nhiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK