Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi, Tiểu Tịch cũng đến này”.

Khi Lý Bình nhìn thấy Long Tiểu Tịch, bà càng thêm vui mừng, cười không khép được miệng, mặc dù không tiếp xúc nhiều với đứa cháu gái nhỏ này, nhưng sự thông minh hiểu chuyện của cô bé thực sự khiến bọn họ rất thích.

Long Tiểu Tịch bước vào liền chạy tới chỗ Lý Bình, Long Đức Phúc cũng rất cưng chiều sờ vào chiếc đầu nhỏ của cô bé.

“Cháu chào bác trai, bác gái”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng bước vào.

“Chào cháu”.

Long Đức Phúc nghe vậy liền đáp lại. Trong lòng không khỏi cảm thán, cũng không biết kiếp trước thằng con nhà mình đã tích được bao nhiêu phúc đức mới có được một cô con gái đáng yêu và một cô vợ hiền thục nết na như thế.

Có thể thấy, mặc dù Long Thiên Tiếu có thân phận ở rể, nhưng Cố Tuyết Cầm hoàn toàn không quan tâm đến thân phận của anh, thậm chí còn có thể ở chung một chỗ rất hòa thuận với Long Tiểu Tịch, điều này đối với một người phụ nữ mà nói, thật không dễ dàng gì.

“Tuyết Cầm đến rồi, các con đều đến rồi”.

Lý Bình vui vẻ nói, người già thường thích náo nhiệt, thích cả nhà được đoàn tụ.

“Bố, mấy ngày nay bố thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu nhìn vào chân Long Đức Phúc, hỏi.

“Cảm thấy rất ổn, ở đây rất tốt, ăn được ngủ được, 24/24 giờ có người chăm sóc. Mẹ con và bố vất vả cả đời, hiện tại được như thế này, khiến chúng ta thực sự có chút không thích ứng”.

Long Đức Phúc nghe thấy vậy, chỉ có thể mỉm cười nói đùa, quả thật cả đời này bọn họ chưa bao giờ được hưởng loại đãi ngộ như vậy, sống hơn nửa đời người chỉ phục vụ người khác chứ chưa bao giờ được người khác phục vụ.

“Tiểu Tiếu à, sau khi chuyện này xong xuôi, con phải cảm ơn cô bé Tiểu Manh đấy nhé, con xem người ta giúp con sắp xếp mọi thứ ổn thỏa như vậy, chắc chắc tốn không ít tiền và công sức”.

Lúc này, Lý Bình nói một cách rất chân thành, cả đời này của bà, sợ nhất là nhận không ân huệ của người khác, ân huệ của Tần Tiểu Manh đối với bọn họ đã quá nhiều rồi. Nếu không phải là bởi vì con trai, sợ rằng bọn họ sẽ từ chối trực tiếp.

“Mẹ yên tâm, chuyện này con tự có chừng mực, con và nhà họ Tần, có quan hệ đôi bên cùng có lợi, cho nên, cô bé giúp con làm những chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Bất luận là trước đây, hiện tại hay là sau này, con cũng sẽ không bạc đãi bọn họ”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, lại nói, bố mẹ anh là người thành thật, nhận chút ân huệ của người khác, trong lòng liền cảm thấy không nỡ.

Lý Bình không sao, nhưng khi Long Đức Phúc nghe được lời của Long Thiên Tiếu, ông liền cảm thấy có gì đó không đúng.

“Nhóc con, người ta là gia đình giàu có quyền thế, sao con lại không bạc đãi bọn họ? Còn là quan hệ đôi bên cùng có lợi? Cái gì gọi là đôi bên cùng có lợi, ở mức quan hệ bình đẳng mới có cách nói như vậy, mặc dù bố con không phải là sinh viên đại học gì đó, nhưng dù sao cũng đã từng đi học, hơn nữa còn sống được hơn nửa đời người rồi. Con nói thế, cứ như là con và cô bé Tiểu Manh có nhiều tiền như nhau vậy”.

Long Đức Phúc cười mắng.

“Đúng đó đúng đó, thằng bé này, đừng dùng những lời này để lừa bịp bố mẹ nữa”.

Lúc này, Lý Bình gõ nhẹ vào vai Long Thiên Tiếu, khẽ mắng.

Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, đôi bên cùng có lợi với nhà họ Tần, có nghĩa là sức ảnh hưởng của Long Thiên Tiếu ít nhất cũng tương đương với nhà họ Tần, đáng sợ như vậy sao?

Mà mỗi khi gặp Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm luôn trong bộ dạng cúi đầu khom lưng luôn mồm vâng dạ, hóa ra tài lực và uy quyền của anh còn cao hơn cả Tần Viễn Lâm, Cố Tuyết Cầm càng thêm kinh ngạc khi nghĩ đến điều đó.

“Bố mẹ yên tâm, con tự biết chừng mực, từ nhỏ bố mẹ đã dạy chúng con, làm việc phải trung thực, không được bạc đãi người khác, con nhớ hết những điều này”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.

“Tốt hơn hết con nên nhớ kỹ, nếu không bố mẹ cũng không có cách nào khác”.

Lý Bình và Long Đức Phúc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ nói.

“Đúng rồi, bố mẹ, hôm nay con đến đây, là muốn nói cho mọi người biết chuyện ngày mai bố làm phẫu thuật”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Bố mẹ biết chuyện này rồi. Trước khi các con đến, phía bệnh viện đã kiểm tra cho bố con, nói là để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ngày mai. Viện trưởng Tạ, chủ nhiệm Lưu, ngày nào họ cũng qua đây kiểm tra, người ta giúp mình nhiều như vậy, đợi mọi việc xong xuôi, con cũng phải cảm người ta cho tử tế”.

Lý Bình nghe xong liền đáp. Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, anh không ngờ nhà họ Tần lại năng suất như vậy, nhanh như thế đã sắp xếp xong. Đoán chừng phía Bách Lý Vô Cầu, bệnh viện cũng đã liên lạc ổn thỏa.

“Anh, chị dâu, hai người đến rồi”.

Lúc này, Long Vận Nhi từ bên ngoài bước vào, Long Vận Nhi phải đi học, cho nên bình thường cô ở nhà. Về phía bênh viện, chủ yếu có Lý Bình túc trực.

Điều kiện sống ở bệnh viện rất tốt, còn tốt hơn ở nhà, cho nên, Lý Bình trông nom ở bệnh viện cũng không phải là một công việc khó nhọc.

Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết rõ rằng, đó là bởi vì đây là phòng bệnh vip và dựa vào mối quan hệ giữa Tần Tiểu Manh với Long Thiên Tiếu, nếu không làm sao bọn họ được hưởng loại đãi ngộ tốt như vậy.

Chỉ là không biết tại sao Long Thiên Tiếu có thể làm thân với cây cổ thụ lớn như nhà họ Tần, Long Vận Nhi đã từng tra trên mạng, bệnh viện Long Hòa là tài sản của Tần Viễn Lâm- người giàu nhất thành phố Lâm Giang, Tần Tiểu Manh đó được người ở đây gọi là cô chủ, chắc là cô chủ lớn nhà họ Tần, con gái Tần Viễn Lâm.

Mặc dù Long Vận Nhi biết những chuyện này, nhưng cô không nói cho bố mẹ biết.

“Gần đây Vận Nhi đi học như thế nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cũng khẽ mỉm cười với Long Vận Nhi, coi như là chào hỏi.

“Tàm tạm ạ, em vẫn nhớ những gì đã từng học trước đây, có thể theo kịp các bạn”.

Long Vận Nhi đặt chiếc túi vải trên tay xuống, sau đó nói.

“Vận Nhi nhà chúng ta, từ nhỏ thành tích đã rất tốt, trên phương diện này, bố không lo lắng cho con bé một chút nào cả”.

Long Đức Phúc vô tư nói, thậm chí trong lời nói còn có chút tự hào.

“Chỉ có ông là ngày nào cũng khen con gái, càng ngày càng không biết ngại”.

Lý Bình trừng mắt nhìn Long Đức Phúc, tức giận nói. Long Đức Phúc nghe thấy thế, chỉ có thể cười ngượng.

Con trai con gái luôn là niềm tự hào của ông.

Từ nhỏ Long Vận Nhi đã rất hiểu chuyện, cô biết nhà mình nghèo nên dù đi học, đi làm thêm hay làm việc nhà, cô đều chăm chỉ hơn những người khác.

Hy vọng lớn nhất của bọn họ là các con làm người ngay thẳng chính trực, cần cù làm việc, sống tốt bằng chính đôi bàn tay của mình.

“Con chào cô!”

Lúc này, Long Tiểu Tịch cũng hô lên, người lớn nói chuyện, cô bé không tìm được cơ hội chen vào, cuối cùng cô bé cũng tìm thấy cơ hội rồi.

“Chào con, Tiểu Tịch nhà chúng ta cũng đến hả!”

Long Vận Nhi bước tới, nhéo má Long Tiểu Tịch, cưng chiều nói.

“Anh, sao đột nhiên anh lại tới đây?”

Long Vận Nhi quay mặt lại, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK