Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em chào thầy!”

Lúc này, Lục Thanh Dao đi đến, cô ấy cũng ngồi vào ghế sau.

“Sư muội, sao em không lái xe đến vậy?”

Tần Tiểu Manh có chút ai oán nói.

“Em không có hộ chiếu, không lái đến được, tài xế nhà em đưa ông nội đi giải quyết công chuyện rồi, làm sao vậy?”

Lục Thanh Dao ngồi lên xe, sau đó hỏi.

“Em không cảm thấy ngồi cái xe này rất không thoải mái à?”

Tần Tiểu Manh không còn gì để nói.

“Vẫn ổn mà, đều là xe, cảm giác không khác biệt lắm”.

Lục Thanh Dao nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, có chút không nói rõ được, đúng lúc này, Long Thiên Tiếu khởi động xe.

“Ông chú kì quái, chú đưa chúng cháu đi đâu vậy?”

Tần Tiểu Manh lại hỏi.

“Hongdaokou!”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Chú không phải đưa bọn cháu đi nâng cao thể lực sao? Dẫn chúng cháu đến Hongdaokou làm gì, nơi đó nổi tiếng nhất là một trung tâm thương mại, không phải chú định đưa chúng cháu đi mua sắm chơi bời đấy chứ?”

Tần Tiểu Manh nghe được lời này, hưng phấn nói. Tần Tiểu Manh không biết gì về Hongdaokou nhưng không có nghĩa Lục Thanh Dao cũng không biết gì về Hongdaokou này!

“Dưới trung tâm thương mại còn có ba tầng ngầm, bên dưới có một đấu trường quyền anh lớn, gọi là đấu trường ngầm Hongdaokou!”

Lục Thanh Dao chậm rãi nói.

“Hả, còn có chuyện này à, sao chị không biết nhỉ?”

Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút ngoài ý muốn nói.

“Sao cháu biết được? Cháu từng đến đó rồi?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cháu từng đến đó hai lần, quy tắc nơi đó vô cùng nghiêm ngặt, bình thường sẽ tiếp đón một vài người khách, nhưng có khi chỉ có thẻ hội viên mới có thể vào trong được. Đấu trường Hongdaokou là đấu trường quyền anh lớn nhất thành phố Lâm Giang, cũng là một trong những đấu trường có chất lượng cao nhất với vô số hội viên. Cho nên dù không tiếp đón khách, thì thu nhập hàng năm của đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou này vẫn vô cùng khả quan”.

Lục Thanh Dao lại nói, Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, không ngờ Lục Thanh Dao lại biết nhiều như vậy, theo như những gì Lục Huyền Cơ nói thì năm nay Lục Thanh Dao mới đến thành phố Lâm Giang, không ngờ đã nắm rõ thành phố Lâm Giang vậy rồi.

“Woa, vui như vậy sao? Ông chú kỳ quái, chú muốn dẫn chúng cháu đi xem thi đấu quyền anh hả?”

Tần Tiểu Manh vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt liền hoan hô, đấu trường quyền anh dưới lòng đất là một nơi rất mới mẻ, là người của thành phố Lâm Giang nhiều năm như vậy cô ấy cũng không biết phía dưới trung tâm thương mại của Hongdaokou còn có một đấu trường quyền anh.

Bởi Tần Viễn Lâm quản thúc cô ấy rất nghiêm, Tần Tiểu Manh bị hạn chế ra vào những nơi như quán bar, câu lạc bộ đêm, càng không nói đến nơi như đấu trường quyền anh.

“Xem trận đấu là một trong những mục đích của chuyến đi này, để cho hai người nhìn thấy cao thủ thực sự, cảm nhận một chút”.

Long Thiên Tiếu nói, những cao thủ này, đối với Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao mà nói là cao thủ nhưng đối với anh cũng không tính là cao thủ gì, anh từng gặp qua cao thủ mạnh hơn nhiều so với đám cao thủ ở đấu trường quyền anh ngầm kia.

Cao thủ trên chiến trường và cao thủ trên đấu trường quyền anh, đằng cấp hoàn toàn không giống nhau. Một bên quyết định thắng thua, một bên quyết định sống chết.

“Woa, hay hay hay, cháu cũng muốn xem cao thủ chân chính, bố cháu chưa bao giờ cho cháu đến những chỗ như thế này”.

Tần Tiểu Manh nghe vậy, liền hô lên, vô cùng kích động nói.

Lục Thanh Dao tuy rằng nhỏ tuổi hơn Tần Tiểu Manh nhưng lại trầm ổn hơn rất nhiều.

“Vì sao em không vui mừng chút nào vậy?”

Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Lục Thanh Dao, Tần Tiểu Manh có chút không phục nói.

“Em cũng rất vui”.

Lục Thanh Dao nghe vậy, có chút không biết nói gì.

“Vậy tại sao em không lớn tiếng hô lên?”

Tần Tiểu Manh lại hỏi.

“Vì sao em phải hô lên, cách thức biểu đạt niềm vui của mỗi người không giống nhau mà”.

Lục Thanh Dao lắc đầu nói.

“Sư muội, tuổi em còn nhỏ mà đã rất trưởng thành rồi, nên cười nhiều một chút, phải ngây ngô hơn chút mới vui vẻ thoải mái được”.

Tần Tiểu Manh nhìn về phía Lục Thanh Dao, não nề khổ tâm nói.

“Sư tỷ nói đúng”.

Lục Thanh Dao nghe vậy, chỉ cười cười nói. Tần Tiểu Manh nghe thấy, có chút xấu hổ, hay cho câu ngây ngô một chút?

“Nếu lên võ đài, cháu có thể đánh bại bất kì cao thủ quyền anh nào không?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Đừng hỏi cháu, cháu luyện Thái Cực Quyền, chẳng đánh được ai, mấy ông lão bà lão ven đường còn luyện tốt hơn cháu đấy”.

Tần Tiểu Manh nghe vậy, vô cùng tức giận nói, nói đến lại thấy bực, hai ngày nay vẫn luôn tập luyện Thái Cực Quyền còn bị Lục Thanh Dao quật lên quật xuống, cô ấy còn cảm thấy cơ thể mình rã rời rồi.

Cũng may đã nói không đánh vào mặt, nếu không hiện giờ cô ấy đã bị hủy dung rồi.

“Chú không hỏi cháu”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút không nói lên lời.

“Hừm!”

Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút tức giận.

Lục Thanh Dao nghe thấy chỉ cười cười.

“Cháu cũng không nắm chắc, chỗ đó bọn họ vẫn có rất nhiều cao thủ”.

Lục Thanh Dao lắc đầu, cô ấy tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng biết rõ năng lực của mình, mặc dù tuổi không lớn nhưng cũng có năng lực nhất định, thực lực của người trưởng thành bình thường căn bản không phải đối thủ của cô ấy.

Dù sao cô ấy cũng xuất thân từ gia đình võ đạo Đông Hải.

“Trong mắt chú, chỗ đó không có cao thủ”.

Long Thiên Tiếu nghiêm túc lái xe, chỉ thản nhiên nói.

“Chú là thầy, thực lực của chú còn trên cả ông nội cháu, đương nhiên sẽ thấy những nơi như đấu trường quyền anh đó không có đối thủ”.

Lục Thanh Dao nghe vậy, cũng thản nhiên đáp.

“Chú này, không phải chú muốn lên đó đấu võ đấy chứ?”

Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút sửng sốt nói.

“Không phải”.

Long Thiên Tiểu đáp.

“Hongdaokou, hôm nay hình như sẽ có chút chuyện đặc biệt xảy ra”.

Lục Thanh Dao như đoán được gì nói.

“Cái này cháu cũng biết sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút khó tin hỏi lại.

“Cháu biết một chút, nhà họ Lục cháu cũng nghe ngóng được chút thông tin bên này”.

Lục Thanh Dao gật gật đầu, sau đó nói, cô ấy không xem Long Thiên Tiếu là người ngoài, về phần Tần Tiểu Manh, cô ấy căn bản cũng không những hiểu điều này, lại càng không cần lo lắng.

“Quả thật có chút chuyện đặc biệt xảy ra”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, gật gật đầu nói.

“Hả? Cái gì vậy? Hai người đang nói gì vậy, vì sao cháu nghe không hiểu gì hết, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đặc biệt vậy, có thể nói rõ được không?”

Tần Tiểu Manh cảm giác có chút phát điên, sao cô lại cảm thấy Long Thiên Tiếu và Lục Thanh Dao đang dùng tiếng lóng nói chuyện với nhau nhỉ, cô ấy căn bản không hiểu họ đang nói gì.

“Đến lúc đó, cháu sẽ biết. Tò mò nhiều như vậy làm gì?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút không nói nên lời.

“Chú nói đi, nói mau, cháu có hội chứng cưỡng chế, cháu nói cho chú biết, nếu chú không nói, đêm nay cháu sẽ mất ngủ đấy”.

Tần Tiểu Manh có chút sốt ruột nói.

“Sốt ruột cái gì, lát nữa cháu sẽ biết thôi”.

Long Thiên Tiếu tiếp tục chuyên tâm lái xe, từ tốn nói, ước chừng hơn mười phút sau, Long Thiên Tiếu cuối cùng cũng đỗ xe phía trước trung tâm thương mại.

Ngay khi Long Thiên Tiếu dừng xe lại, điện thoại Long Thiên Tiếu vang lên, là Lâm Hi gọi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK