Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng coi như là học trò! Chú ấy nói rằng sẽ cho tôi một cơ hội để chứng tỏ bản thân”.

Lục Thanh Dao có chút không chắc chắn nói.

“Chậc chậc, vậy thì coi như là học trò đi. Nếu cô là học trò của anh ta thì tôi sẽ không khách sáo nữa”.

Bách Lý Vô Cầu tặc lưỡi thở dài nói, đúng là một câu chuyện có những tình tiết phức tạp. Hôm đó tên thổ phỉ đó suýt chút nữa đã giết chết cô gái nhỏ nhà người ta, bây giờ lại muốn nhận cô ấy làm học trò, đàn ông đúng là hay thay đổi!

“Không khách sáo là có ý gì?”

Lục Thanh Dao nghe có chút mơ hồ, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng.

“Tối qua anh ta đưa cô đến đây, đập phá cửa nhà tôi, còn dẫm lên bảng hiệu của tôi. Anh ta phải đền tiền. Nếu cô đã sắp trở thành học trò của anh ta, vậy cô cũng phải chịu trách nhiệm tương đương, cô thấy có đúng không?”

Bách Lý Vô Cầu nói với vẻ đây là chuyện đương nhiên.

“Tôi có thể đền tiền cái cửa, còn bảng hiệu, cho dù là bảng hiệu do nhà thư pháp nổi tiếng đề chữ thì tôi cũng có thể mua được, không phải vấn đề lớn”.

Lục Thanh Dao nghe xong lời này, trong lòng liền hiểu rõ, thì ra cũng chỉ là chuyện như vậy. Tại Đông Hải, nhà họ Lục được coi là một danh gia vọng tộc, cô là cô chủ nhà họ Lục, vẫn có năng lực tài chính nhất định.

“Vấn đề rất lớn. Đây không phải vấn đề đền tiền được hay không, mà là có đủ tư cách để đền hay không, cô hiểu chứ?”

Bách Lý Vô Cầu ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, bộ dạng rất bình tĩnh nói.

“Không hiểu! Vậy chắc tôi có đủ tư cách chứ?”

Lục Thanh Dao lắc đầu, trong lòng có chút không rõ.

“Không, cô không có”.

Bách Lý Vô Cầu xua tay, lại nói.

“Vậy ý của anh là gì?”

Lục Thanh Dao lại hỏi.

“Cô ở lại đây trước đi. Tôi sẽ để cho tên lưu manh, thổ phỉ, côn đồ, cặn bã xã hội đó đến đón cô. Tôi đã hạ sáu mươi ba loại độc trên người cô rồi. Nếu cô rời đi mà không có sự cho phép của tôi, cách xa nhà tôi hơn một dặm thì cô sẽ trúng độc mà chết”.

Bách Lý Vô Cầu uống thêm một ngụm trà, bình tĩnh nói.

“Thần kỳ như vậy?”

Lục Thanh Dao nghe xong có chút kinh ngạc nói. Nếu những điều này là thật, vậy thì cô ấy thực sự biết thêm nhiều điều rồi. Người thầy tương lai của cô rốt cuộc là người như thế nào, sao có thể kết bạn với những người có năng lực kỳ quái như vậy?

“Chuyện này thì có gì thần kỳ. Cô phải biết rằng xung quanh ngôi nhà này đều có chướng khí độc do thầy tôi bố trí, chướng khí độc cùng với chất độc, hai loại độc này ức chế độc tính của nhau. Ngay cả trong không khí cũng toàn là hương thơm cực độc. Nếu cô rời khỏi nơi này, chất độc trên cơ thể cô sẽ mất cân bằng, cuối cùng cô sẽ trúng độc mà chết”.

Tiểu Nhị có chút kiêu ngạo nói, đây cũng là chuyện mà cậu ta lấy làm tự hào, đi theo thầy nhiều năm như vậy, thầy có kỹ thuật hạ độc của riêng mình, cậu ta coi như cũng học được một ít.

“Không phải anh là tên ngốc đấy chứ, cái gì mà hương thơm cực độc?”

Lục Thanh Dao có chút chán ghét nói, cực độc lại còn có thể thơm, mẹ kiếp, tên Tiểu Nhị gì đó có lẽ là một tên ngốc.

“Này, cô nói đúng rồi, cậu ta chính là một tên ngốc. Cậu ta chỉ có trí thông minh của đứa trẻ tám tuổi. Chính người thầy là tôi đây đã cực khổ nuôi cậu ta lớn lên”.

Bách Lý Vô Cầu nghe xong có chút kiêu ngạo nói, như thể muốn khoe khoang công lao của bản thân.

“Đúng vậy, tôi là tên ngốc. Thầy đã nói, đời người hạnh phúc, một nửa khôn ngoan, một nửa hồ đồ. Người càng hồ đồ lại càng hạnh phúc. Cho nên, Tiểu Nhị tôi chính là người hồ đồ!”

Tiểu Nhị cũng rất tự hào nói.

Lục Thanh Dao nghe xong giật giật khóe miệng, cô đã chắc chắn cặp đôi trước mặt đều là cực phẩm, cực phẩm của nhân gian, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không bình thường.

“Vậy thì tôi đợi ở đây, hay là làm gì?”

Lục Thanh Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi. Mặc dù hai cực phẩm này làm cho mọi thứ trở nên bí ẩn, nhưng có một số chuyện thà tin còn hơn là không.

“Ở đây chờ sẽ hơi chán, tôi có thể để Nhị Hằng Tử nhà tôi đưa cô đi xem xung quanh”.

Bách Lý Vô Cầu lại nói, rồi nhìn sang Tiểu Nhị, còn cố ý nhướng mày, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Chi tiết như vậy đương nhiên Lục Thanh Dao nhìn thấy, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

“Anh ta chỉ có trí thông minh của đứa trẻ tám tuổi”.

Lục Thanh Dao có chút không nói nên lời đáp.

“Mặc dù Nhị Hằng Tử hơi khờ, nhưng cậu ta là người tốt, tuyệt đối là một người đàn ông tốt, để cậu ta đưa cô đi khắp nơi, tôi thấy không có vấn đề”.

Bách Lý Vô Cầu lại bí ẩn nói.

“Tuy nhiên, anh ta chỉ có trí thông minh của đứa trẻ tám tuổi”.

Lục Thanh Dao vẫn nói câu nói đó.

“Thông minh hay không không quan trọng, quan trọng là tình cảm được vun đắp”.

Bách Lý Vô Cầu lại nói.

“Nhưng tôi vẫn là một đứa trẻ!”

Lục Thanh Dao lại nói.

“Nhị Cẩu Tử nói rồi, chỉ cần đối phương đủ xinh đẹp, dù ba năm tù hay là tử hình thì cũng đáng”.

Lúc này, Tiểu Nhị rốt cục không nhịn được chen vào. Lục Thanh Dao nghe vậy nhất thời cảm thấy tên ngốc này đang khen cô xinh đẹp.

“Chỉ là, cô cho rằng mình đủ xinh đẹp sao?”

Tiểu Nhị nói xong, đột nhiên cuộc trò chuyện chuyển hướng, có chút ngượng ngùng.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Lục Thanh Dao cau mày hỏi.

“Ý của tôi là, tôi sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nguy hiểm nào đối với cô, càng sẽ không có bất kỳ hành động nguy hiểm nào, bởi vì ngoại hình của cô rất an toàn”.

Tiểu Nhị nói tiếp.

“Bụp!”

Lục Thanh Dao nhướng mày, hoàn toàn bùng nổ, tên ngốc này lại dám nói cô trông rất xấu.

“Anh đi chết đi!”

Lục Thanh Dao đột nhiên đứng lên, nhưng khi cô vừa đứng lên thì sắc mặt đột ngột biến đổi, bàn tay nhỏ bé che bụng, vẻ mặt đau khổ.

“Mọi chuyện có thể bàn bạc, lại cứ phải động tay động chân. Có phải cô bị đau bụng không, là rất rất đau!”

Tiểu Nhị thản nhiên nói, Lục Thanh Dao nghe xong sắc mặt tái xanh, chắc chắn là tên ngốc này đã giở trò, đúng là ác độc, hai người cách xa nhau như vậy, làm sao cậu ta có thể ra tay với cô được, không lẽ trên thế giới này thực sự có một kỹ thuật hạ độc kỳ diệu như vậy sao?

Lục Thanh Dao vẻ mặt đau khổ nghĩ thầm.

“Được rồi được rồi, uống xong chén trà này, chúng ta cùng đi ra ngoài, đừng lộn xộn nữa”.

Bách Lý Vô Cầu rót một chén trà cho Lục Thanh Dao, Lục Thanh Dao nhìn thấy liền nhanh chóng uống cạn, ý của Bách Lý Vô Cầu rất rõ ràng, chén trà này có thể giải độc.

Sau khi Lục Thanh Dao uống xong, quả nhiên bụng không đau nữa, chỉ là lúc này, không biết Tiểu Nhị đã chuồn đi từ lúc nào, Lục Thanh Dao uống cạn ly trà, tức giận đi ra ngoài.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Bách Lý Vô Cầu lấy ra một chiếc điện thoại, là một chiếc điện thoại di động Nokia cũ. Chiếc Nokia cũ này thực sự là vừa cổ và cũ, bề mặt xước xát rất nhiều. Không biết Bách Lý Vô Cầu tìm được một quả óc chó ở đâu.

“Cạch!” một tiếng, ngay khi điện thoại đập xuống, quả óc chó bị đập vỡ tung.

“Chậc chậc, ăn quả óc chó mà không dùng điện thoại di động đập vỡ thật là không có ý nghĩa gì”.

Bách Lý Vô Cầu cảm thán, lảm nhảm nói, sau đó liền bấm điện thoại gọi điện, trên màn hình hiện lên số điện thoại của một người được lưu là đồ chó, anh ta bấm nút quay số, rồi gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK