Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là, lúc Cố Tuyết Cầm nói những lời này, trong lòng có chút không được tự nhiên. Nói như vậy, vậy chẳng phải mình đã tiếp nhận kẻ khốn kiếp này sao.

Không được không được, làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận kẻ khốn kiếp này chứ? Đàn ông đều là giò heo, dễ dàng có được sẽ không trân trọng. Huống hồ kẻ khốn kiếp đó còn có người phụ nữ khác, mặc dù người phụ nữ đó đã qua đời rồi, nhưng cô vẫn có chút ghen tị.

“Được rồi, cô có thể ngủ ngon rồi”.

Long Thiên Tiếu ngừng một chút sau đó nói.

“Không được”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Cái gì không được?”

Long Thiên Tiếu hỏi lại.

“Rất thoải mái, không muốn dừng lại, tôi còn muốn nữa, tôi vẫn muốn anh tiếp tục xoa bóp cho tôi!”

Cố Tuyết Cầm thẳng thừng yêu cầu.

“Cô hai à, bốn giờ rưỡi rồi, đến lúc đi ngủ rồi. Thức khuya dễ dàng bị đột tử, không phải tôi dọa cô đâu”.

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời.

“Thỉnh thoảng thức một đêm làm sao có thể dễ dàng chết được?”

Cố Tuyết Cầm có chút không phục, lời của kẻ khốn kiếp này, sao lại có cảm giác đang dụ dỗ trẻ con vậy.

“Cô không nên nói thế, cô không xem tin tức ư? Tháng trước có một tác giả thức khuya viết bài, mỗi ngày đều thức đến hai ba giờ đã bị đột tử rồi, mới hai mươi lăm tuổi thôi, một chàng trai đang trong độ tuổi đẹp như hoa, cứ như vậy đã không còn”.

Long Thiên Tiếu nói, liên tục lắc đầu nói.

“Được, được, được. Ngủ, ngủ thôi, mau ngủ nào! Anh ngủ bên kia, tôi ngủ bên đây!”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng nói lại.

“Ừ, ngủ đi!”

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng, anh nghiêng người lại rồi nhắm mắt ngủ.

“Tôi nói anh biết, nếu anh mà lộn xộn là tôi đạp anh xuống giường đấy, có hiểu không?”

Cố Tuyết Cầm xoay người, miệng cứ nhắc đi nhắc lại.

“Hiểu, ngủ đi!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp lại.

“Tôi nói nghiêm túc đó. Anh không được vượt qua sợi dây ở giữa đâu”.

Cố Tuyết Cầm nhấn mạnh lại lần nữa.

“Được. Ngủ đi! Sáng mai còn phải dậy sớm”.

Nói xong liền giúp Cố Tuyết Cầm kéo chăn lên, chắc chắc cô sẽ không bị lạnh.

Cố Tuyết Cầm cảm nhận được động tác nhỏ của Long Thiên Tiếu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ấm áp, trong lòng vô cùng ngọt ngào, loại cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt.

Có thể Long Thiên Tiếu không phải là một người biết cách quan tâm, nhưng một mỗi động tác của anh dường như đều có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng cô.

Cố Tuyết Cầm nhắm mắt lại, rất lâu sau đó, cuối cùng cũng truyền tới tiếng hít thở đều đều, cô mang theo khuôn mặt thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Long Thiên Tiếu là người tỉnh dậy trước.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh đều vô cùng điều độ, vì vậy, đồng hồ sinh học cũng vô cùng đúng giờ, đến giờ sẽ tỉnh lại.

Buổi sáng Cố Tuyết Cầm sẽ đi tập thể dục buổi sáng, thế nên thực ra thời gian dậy của Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu cũng xấp xỉ nhau.

Mặc dù chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ nhưng Long Thiên Tiếu vẫn cảm thấy tinh thần dồi dào, thân thể của anh vốn dĩ khác với người thường.

Mơ mơ hồ hồ mở mắt dậy, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên người, hình như cũng không phải là thứ gì đè lên người, anh xoa mắt nhìn thử.

Lúc này chỉ nhìn thấy một chân của Cố Tuyết Cầm để trên người mình, cả người giống như bạch tuộc, nắm chặt lấy anh, tư thế ngủ có chút buồn cười.

Người ta nói cô gái thích ôm đồ này nọ đều thiếu cảm giác an toàn. Xem ra, Cố Tuyết Cầm cũng như vậy, mặc dù bề ngoài cô tỏ ra kiên cường, nhưng nội tâm vẫn là một cô gái yếu đuối.

Nhìn khuôn mặt của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng, người phụ nữ này rất tốt, nhưng anh lại không thể trao toàn bộ tấm lòng cho cô, anh thường xuyên cảm thấy rất mâu thuẫn, rất áy náy.

Nhìn Cố Tuyết Cầm ngủ ngon như vậy, Long Thiên Tiếu có chút không đành lòng đánh thức cô, nhưng giờ này vẫn cần có người thức dậy nấu đồ ăn sáng.

“Không được động đậy, không được động đậy. Đồ khốn kiếp, không được chạy”.

Hình như Cố Tuyết Cầm đang mơ thấy gì đó, Long Thiên Tiếu vừa động đậy, cô liền lúng ta lúng túng nói, giống như đang nói mớ.

Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút bất đắc dĩ, nhất thời anh cũng không biết nên làm gì mới được.

Trễ giờ nấu đồ ăn sáng là một chuyện, điểm chết người chính là dáng người của Cố Tuyết Cầm, cả người cô đều đè trên người mình, anh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, dáng người của cô, Long Thiên Tiếu cảm nhận vô cùng sâu sắc, bởi vì dáng người của Cố Tuyết Cầm vốn dĩ vô cùng chuẩn.

Nếu như người ôm mình là một nữ nhân lừa gạt tình cảm bình thường, anh có thể không cảm thấy gì, nhưng Cố Tuyết Cầm hoàn toàn không có dáng người của một người chuyên lừa gạt tình cảm.

Điều này khiến Long Thiên Tiếu thầm than khổ trong lòng!

Long Thiên Tiếu thử lại một lần nữa, dùng tay kéo chân của Cố Tuyết Cầm ra.

“Đừng mà, đừng ném tôi xuống, anh không thể không cần tôi!”

Cố Tuyết Cầm ngập ngà ngập ngừng nói, đôi tay ngọc ngà lại nắm chặt lấy cổ của Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu cũng có chút buồn bực, cô chắc chắn ngủ như vậy có thể ngủ ngon sao?

Long Thiên Tiếu thực sự hết cách rồi, tóm lại không thể không dậy, bình thường Long Tiểu Tịch dậy khá sớm, đến lúc đó con bé tìm đồ ăn thì phải làm sao?

Hết cách rồi, anh chỉ có thể mạnh mẽ kéo cô dậy rồi.

Anh nắm chặt tay của Cố Tuyết Cầm, dùng lực kéo ra, sức lực dần dần tăng thêm.

“Á!!! A, a, a”.

Cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng tỉnh rồi, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Long Thiên Tiếu, cô gần như hét lên theo bản năng, tiếng hét này vừa phát ra, Long Thiên Tiếu vội vàng bịt chặt miệng cô lại, đồng thời làm một động tác tay ra hiệu cô im lặng lại.

Sau đó, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng yên tĩnh lại.

“Anh khốn kiếp, anh lưu manh, ai cho anh ngủ lấn qua đây, anh lại dám giở trò lưu manh, thừa cơ lợi dụng tôi. Long Thiên Tiếu, tôi không ngờ anh là người như vậy”.

Cố Tuyết Cầm phẫn nộ bất bình nói, nhưng mà tư thế bây giờ vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ban nãy, chân còn ở trên người Long Thiên Tiếu.

“Cô làm rõ một chút đi, là cô lấn qua đây có được không. Bên này luôn là chỗ tôi ngủ mà! Là cô giở trò lưu manh có được không?”

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền nhìn lại, quả nhiên, bên này hình như là chỗ Long Thiên Tiếu ngủ thật, vốn dĩ cô ngủ ở bên còn lại, làm sao ngủ quên mất liền ngủ lấn qua bên đây, thật là kì lạ.

Cô chỉ biết tối qua sau khi Long Thiên Tiếu xoa bóp cho cô thì cảm thấy vô cùng thoải mái, sau đó ngủ cũng vô cùng sâu, thậm chí lúc ngủ còn mơ được giấc mơ đẹp, kiểu giấc mơ đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.

“Làm rõ chưa thế, ai giở trò lưu manh?”

Long Thiên Tiếu hậm hực nói.

“Anh! Anh giở trò lưu manh!”

Cố Tuyết Cầm chỉ vào Long Thiên Tiếu, có chút chơi xấu nói. Phát hiện tư thế lúc này, khuôn mặt của cô lại đỏ lên.

“Vậy tôi có cần dậy nấu bữa sáng không, hay là tiếp tục giở trò lưu manh đây?”

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói, quả nhiên là không thể nói lý với phụ nữ được.

Bởi vì sinh vật phụ nữ vốn dĩ không thể nói lý được.

“Đi làm bữa sáng, hôm nay tôi không tập thể dục buổi sáng nữa, tôi muốn ngủ tiếp”.

Cuối cùng Cố Tuyết Cầm buông Long Thiên Tiếu ra, sau đó bình tĩnh nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu nói, nói xong liền xuống giường, sau khi giúp Cố Tuyết Cầm đắp chăn lại mới rời khỏi phòng Cố Tuyết Cầm, sau khi ra khỏi phòng còn giúp Cố Tuyết Cầm đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK