Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, ông nội. Vương Tùng Lâm là người thuê sát thủ, người bị giết là con rể nhà họ Cố. Hai người từng có mâu thuẫn ở trường mẫu giáo và trung tâm thương mại Tiềm Long. Ở trường mẫu giáo, nghe nói Vương Tùng Lâm để ý đến vợ của thằng con ở rể nhà họ Cố đó, nói năng thô lỗ, kết quả anh ta ra tay đánh Vương Tùng Lâm, gãy xương toàn thân”.

Vương Như Long nói đúng sự thật.

“Hừ, nhà họ Cố hèn mọn, người nhà họ Vương nhìn trúng phụ nữ nhà bọn họ, đó chính là phúc khí, vậy mà cậu ta lại dám ra đánh người nhà chúng ta?”

Nghe thấy vậy, Vương Mộng Sinh hừ lạnh một tiếng, ông ta lạnh lùng nói.

“Ông nội nói không sai”.

Vương Như Long lại nói.

“Sau đó thì sao?”

Vương Mộng Sinh hỏi.

“Sau đó, thật trùng hợp, gia đình thằng con rể đó đang ăn lẩu ở trung tâm thương mại Tiềm Long thì tình cờ gặp phải Thái Thắng Mai- vợ Vương Tùng Lâm, mẹ thằng con ở rể đó đụng trúng Thái Thắng Mai. Thằng con rể đó không chỉ không muốn xin lỗi mà còn làm Thái Thắng Mai bị thương”.

Vương Như Long lại thêm mắm thêm muối, bên trong đó có cách nói đổi trắng thay đen, trên thực tế, không phải là mẹ Long Thiên Tiếu đụng trúng Thái Thắng Mai mà là Thái Thắng Mai đụng trúng mẹ Long Thiên Tiếu.

“Hừ, thật nhục nhã mà. Người nhà họ Vương chúng ta đâu có dễ bắt nạt như vậy. Thằng con ở rể này có lai lịch như thế nào mà kiêu ngạo thế?”

Vương Mộng Sinh đứng dậy, dùng dậy chống lên mặt đất, có chút tức giận nói.

“Bố, theo như con biết, hình như chính là Vương Tùng Lâm và Thái Thắng Mai vu khống thêu dệt trước. Trêu chọc vợ người ra vốn dĩ là chuyện không đúng. Còn chuyện ở nhà hàng lẩu, là Thái Thắng Mai đụng phải mẹ Long Thiên Tiếu, còn muốn tát vào mặt mẹ người ta”.

Đối với những chuyện này, Vương Dương cũng biết một chút, lúc này, ông ta đứng ra nói.

“Vương Dương, anh nói như vậy là sao? Bao nhiêu năm qua, ở thành phố Lâm Giang, chỉ có nhà họ Vương chúng ta bắt nạt người khác chứ không bao giờ người nhà họ Vương bị bắt nạt”.

Nghe thấy thế, ông cụ Vương trừng mắt nhìn Vương Dương, lớn giọng khiển trách.

“Ông nội, ông cũng đừng trách bố cháu, đời này của ông ấy, quen thận trọng dè dặt rồi”.

Vương Như Long giả dối nói.

“Hừ, tôi thấy anh không xứng đáng ngồi lên vị trí gia chủ, còn không bằng Như Long cháu trai tôi”.

Vương Mộng Sinh lại hừ lạnh một tiếng. Nghe thấy thế, Vương Dương nhất thời không dám nói gì nữa, vẻ mặt ông ta có chút bối rối.

“Chuyện này để cho Như Long toàn quyền quyết định đi, anh không cần nhúng tay vào đâu”.

Vương Mộng Sinh lại nói với Vương Dương.

“Vâng”.

Vương Dương lúng túng nói.

“Như Long, cháu nói cho ông nội biết, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Vương Mộng Sinh nhìn về phía Vương Như Long, hỏi.

“Ông nội, cháu muốn đến nhà họ Cố một chuyến, dù sao cũng là lời nói từ một phía Vương Tùng Lâm, cháu phải nghe từ phía khác.Tiện thể, yêu cầu nhà họ Cố đưa ra lời giải thích, đồng thời, tạo áp lực!”

Vương Như Long nhàn nhạt nói.

“Rất tốt, dũng cảm mà thận trọng, cháu đi kiểm tra trước, nếu đối phương thật sự không có bối cảnh gì, trực tiếp loại bỏ cậu ta là được”.

Nghe thấy vậy, Vương Mộng Sinh hài lòng nói.

“Bối cảnh, cháu thấy chắc không có bối cảnh gì đâu. Cháu đã kêu người điều tra thằng con ở rể Long Thiên Tiếu này. 5 năm trước anh ta vào nhà họ Cố, trở thành chồng của Cố Tuyết Cầm- cô chủ nhà họ Cố. Anh ta kết hôn lần hai, còn dẫn theo một đứa trẻ, tại thời điểm đó, mọi người đều không hiểu tại sao Cố Tuyết Cầm-người đẹp số một thành phố Lâm Giang lại nguyện ý gả cho một kẻ vô tích sự. Kết hôn 5 năm, anh ta chưa bao giờ ra ngoài làm việc, sinh sống đều dựa vào Cố Tuyết Cầm, kẻ vô dụng như vậy, ngoài thân thủ tốt ra, anh ta chẳng có gì hết”.

Vương Như Long nói, giọng điệu nói chuyện yên tĩnh bình thản, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta vậy.

“Vậy tại sao Trần Hướng Thiên luôn bảo vệ cậu ta. Ông ta còn cảnh cáo chúng ta, không nên ra tay quá nhiều, nếu không sẽ rước họa vào thân”.

Lúc này, Vương Dương không nói gì đột nhiên lên tiếng, đối với chuyện này, ông ta luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ kì quái, trong mơ hồ, ông ta cảm thấy Long Thiên Tiếu này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Trần Hướng Thiên sợ làm to chuyện, khó ăn nói với cấp trên nên mới làm như vậy”.

Vương Mộng Sinh có chút chán ghét nói.

“Vậy tại sao ông ta lại cảnh cáo con như thế? Con cảm thấy điều này không bình thường, có lẽ, thân phận của Long Thiên Tiếu vẫn còn đang tranh cãi, cần phải điều tra thêm”.

Vương Dương lại nói.

“Sao anh lắm tại sao vậy? Cút, bây giờ anh cút cho tôi, tôi không muốn thấy anh!”

Nghe thấy thế, Vương Mộng Sinh lại quát mắng. Bị mắng, Vương Dương chỉ có thể bối rối bước ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Vương Như Long rồi thở dài.

“Thật phiền”.

Vương Mộng Sinh lại vô cùng chán ghét nói.

“Cứ làm theo những gì cháu nói, nếu muốn đến nhà họ Cố, cháu có thể dẫn theo em ba cháu, thằng nhóc Như Lực này, đã đến lúc để cho nó phát triển bản thân rồi, suốt ngày lông ba lông nhông, ra cái đồ gì?”

Sau khi đuổi Vương Dương đi, Vương Mộng Sinh lại nói.

“Vâng, ông nội”.

Vương Như Long hơi cúi đầu nói.

“Trong ba anh em cháu, cháu trưởng thành chững chạc, suy nghĩ thấu đáo nhất. Em hai cháu hiếu chiến, hữu dũng vô mưu. Em ba cháu lại cù bất cù bơ, không chịu nổi gánh nặng lớn. Lần này, cháu dẫn nó theo, tiện thể cho nó mở mang đầu óc, học hỏi thêm kiến thức, để nó thấy cách làm việc của nhà họ Vương chúng ta”.

Vương Mộng Sinh lãnh đạm nói.

“Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ chỉ bảo em ba. Em ba tuổi còn nhỏ, sau khi lớn hơn chút, nhất định nó sẽ không thua kém ai”.

Vương Như Long bình tĩnh nói.

“Cháu ấy, từ nhỏ đã che chở bao bọc đứa em này, nó bị các cháu chiều hư rồi”.

Vương Mộng Sinh lên giọng trách cứ, nghe thấy vậy, Vương Như Long có chút xấu hổ.

“Được rồi, về đi! Ông cũng phải đi nghỉ đây, ông nội già rồi, không thể thức khuya, ban nãy ngồi đây một lát, ông đã buồn ngủ lắm rồi”.

Vương Mộng Sinh chống gậy rời đi.

“Ông nội đi thong thả”.

Vương Như Long khom người về phía Vương Mộng Sinh, sau khi Vương Mộng Sinh rời đi, anh ta mới rời khỏi phòng khách bước ra ngoài, nhưng mới ra đến cửa, anh ta phát hiện Vương Dương vẫn chưa đi.

“Bố, bố ở đây làm gì, ông nội đi rồi”.

Thấy thế, Vương Như Long hỏi.

“Bố luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, con được ông nội công nhận, bố cũng rất vui, nhưng có một số chuyện, vẫn cần phải thận trọng, bố thấy Long Thiên Tiếu này rất không đơn giản. Con không chỉ cần điều tra thân phận của cậu ta, còn phải điều tra xem gần đây cậu ta làm gì, càng chi tiết càng tốt”.

Vương Dương vẫn lo lắng nói.

“Bố đừng lo, con làm việc bố cứ yên tâm”.

Vương Như Long mỉm cười nói.

“Vậy được rồi, không có chuyện gì nữa, bố đi trước đây, bố phải đến tìm chú bác mấy đứa giải quyết một số chuyện”.

Vương Dương gật gật đầu, sau đó nói với Vương Như Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK