Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hay cho một cô bé miệng lưỡi sắc bén, lão già này tung hoành nửa đời người, chẳng lẽ còn sợ không hạ được cô sao?”

Ông ta bị Lục Thanh Dao nói trúng điểm yếu, gương mặt lão Kỳ đỏ cả lên, chính mình vậy mà lại bị một cô bé nhìn thấu triệt để.

“Ông không sợ, nhưng cũng không có cách”.

Lục Thanh Dao thản nhiên nói, một câu này lại giáng một đòn nặng nề vào lão Kỳ, đúng vậy, ông ta không sợ nhưng cũng không có cách, vậy có tức không chứ?

“Vậy đừng trách tôi ra tay vô tình”.

Lão Kỳ lại bày ra một tư thế, ra tay trước tấn công Lục Thanh Dao nhưng thủ pháp của Lục Thanh Dao vô cùng linh hoạt, thậm chí còn có chút quỷ dị, lão Kỳ căn bản không thể nào nắm bắt được.

Ông ta từ trước đến giờ chưa từng thấy thủ pháp nào quỷ dị đến vậy, phương hướng tấn công, góc độ ra đòn, bộ pháp di chuyển đều chưa từng gặp trước đó.

Lão Kỳ tấn công dữ dội, nhưng trong lúc vội vàng nhất định sẽ xảy ra sai sót, cơ thể Lục Thanh Dao nhảy lên trên không, trong lòng lão Kỳ chấn động, ngẩng đầu lên nhìn.

“A!”

Lão Kỳ cảm nhận rõ ràng một trận đau nhói ở quai hàm truyền đến, một chòm râu của ông ta đã nằm trong tay Lục Thanh Dao, Lục Thanh Dao nhìn thoáng qua chòm râu trong tay mình, có chút khinh thường ném đi.

“Phốc, haha, râu lão Kỳ bị giật kìa!”

“Quá mất mặt, haha, chết cười rồi!”

“Lão Kỳ này đến làm trò đùa sao? Đến râu cũng không giữ được!”

Hiện trường lại truyền đến từng trận cười vang, lão Kỳ nghe thấy vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ông ta cảm giác chính mình đang bị trêu đùa, ông ta sống mấy chục năm từ trước đến giờ chưa bao giờ mất mặt như vậy, ông ta thế mà lại bị một cô bé tùy ý trêu đùa.

“Con nhóc này! Hừ!”

Lão Kỳ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đỏ lên, vô cùng bực tức nói.

“Tôi vốn là một đứa nhóc mà!”

Lục Thanh Dao lại nói, trên mặt có vài phần đắc ý, nói xong, chủ động tấn công, lão Kỳ thấy vậy có chút bối rối lui về sau, cuống quýt ứng phó.

“Anh Long, anh xem hiện tại cơ hội thắng là bao nhiêu?”

Lúc này, Lôi Hổ hỏi, thời gian trận này so với các trận liên đấu có chút dài hơn, hơn nữa nhìn qua thể lực vẫn ngang nhau, xem chừng cục diện không thể phân thắng bại trong chốc lát.

“Khó nói lắm, hiện giờ cô bé đang làm tiêu hao thể lực của đối phương, trên phương diện thể lực, cô bé còn trẻ có sức chịu đựng và sung sức hơn, cô bé hiểu rõ ưu thế của bản thân. Cho nên cô bé không vội, người vội là đối phương. Ông ta cho dù thắng, tiếp theo vẫn phải đối mặt với các cao thủ khác. Ông ta muốn nhanh chóng chấm dứt trận đấu nhưng Lục Thanh Dao không muốn, ông ta lại hoàn toàn không có cách nào khác, cho nên ông ta mới thở hổn hển tức giận vậy”.

Long Thiên Tiếu phân tích một cách hợp lý, Lôi Hổ bên này nghe vậy cũng khẽ gật đầu.

“Chậc chậc chậc, ông chú kỳ quái, chừng nào chú mới dạy cháu những thứ đó”.

Tần Tiểu Manh có chút hâm mộ nói.

“Người ta từ nhỏ đã luyện võ, cháu thì không, nền tảng không giống nhau. Hơn nữa, cô bé đã có chút kỹ năng nhất định, chú chỉ giúp cô bé sửa lại cho đúng thôi, trong thời gian ngắn cố gắng cải thiện sức mạnh của cô bé nhiều nhất có thể”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Ồ, thì ra là như vậy, cháu hiện giờ cũng có nền tảng rồi chứ?”

Tần Tiểu Manh nghe vậy, có chút tin tưởng nghe theo và nói.

“Có thì cũng có, nhưng sẽ rất vất vả, cháu không chịu khổ được đâu”.

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Tần Tiểu Manh, thản nhiên nói, Tần Tiểu Manh là xuất thân gì, ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ đã không phải chịu khổ rồi.

“Ai nói cháu không chịu được khổ, cháu nhất định có thể chịu được!”

Tần Tiểu Manh có chút không phục nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy nhìn thoáng qua Tần Tiểu Manh, chỉ khẽ lắc đầu.

Đúng vào lúc này, hiện trường lại truyền đến tiếng reo hò, từng trận tung hô. Bởi trên võ đài, Lục Thanh Dao và lão Kỳ cùng giao đấu với nhau một quyền, cả hai người đều phải lui lại phía sau một khoảng rất dài mới giữ vững được thăng bằng cơ thể.

Sau khi cơ thể ổn định lại, hai người cơ hồ cùng lúc nôn ra một ngụm máu.

Cú va chạm mạnh mẽ như vừa rồi khiến hai người đều bị thương.

Lục Thanh Dao tuy rằng bị thương nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên khát vọng chiến đấu, trong ánh mắt hiện rõ quyết tâm chiến đấu dữ dội, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào lão Kỳ.

Sau khi lão Kỳ bị thương, trong lòng ông ta bỗng thấy lo lắng, phải biết rằng ông ta không thể để bị thương nhưng bây giờ ông ta đã bị thương rồi, kế tiếp phải làm sao đây, cho dù thắng trận này thì trận tiếp theo phải làm sao bây giờ?

Người tiếp theo lên đấu, chắc chắn không thể nào yếu hơn cô gái này được!

Trong lòng lão Kỳ đang suy tính, càng ngày càng có cảm giác không ổn.

Bên này Phương Cận thấy tình hình này, mặt mày sa sầm lại, hắn ta biết lão Kỳ bị thương có nghĩa là gì, hi vọng toàn thắng của bọn họ càng ngày càng nhỏ, thậm chí là không còn khả năng.

Một quyền giao đấu này của Lục Thanh Dao và lão Kỳ tựa hồ đã hủy diệt toàn bộ hy vọng trong lòng bọn họ.

“Đáng chết, vì sao phải cố chấp với cô ta, đánh đổi thương tích lấy thương tích, thật không đáng”.

Phương Cận gần như phát điên, đấm mạnh một quyền, vô cùng ảo não nói.

“Đánh hay lắm, cô bé tuổi còn nhỏ mà thật sự quá thông minh”.

Lúc này, Lôi Hổ có chút kích động nói, cho dù đả thương lẫn nhau đối với bọn họ mà nói vẫn vô cùng có ích. Đây là tình huống mà hắn ta muốn thấy nhất, hơn nữa, lúc này đả thương lẫn nhau hiển nhiên vẫn là Lục Thanh Dao chiếm được ưu thế, bất luận là từ phương diện tập thể hay cá nhân.

Lục Thanh Dao tuổi còn trẻ, cho dù có bị thương thì ý chí chiến đấu, khát khao chiến đấu đều vượt xa lão Kỳ kia, xét theo thế trận, bọn họ vẫn còn một người chưa bị loại, còn đối phương chỉ còn một mình lão Kỳ, lão Kỳ mà thua thì sẽ thua toàn tập.

Trên võ đài, Lục Thanh Dao lại phát động tấn công.

Bị động, ngoài bị động ra thì vẫn là bị động, trạng thái bị động, tâm tính bị động, tình thế bị động khiến cho lão Kỳ căn bản không thể linh động chân tay, căn bản không dám liều chết một phen, ông ta gánh vác trọng trách thắng bại cuối cùng của bên Phương Thắng Thiên. Lợi ích lên đến hàng chục tỷ nhân dân tệ, áp lực này của ông ta quá lớn rồi.

“Ông giờ như nỏ mạnh hết đà sa cơ lỡ vận, ông đã không còn cơ hội, cho dù ông thắng tôi, ông cũng sẽ thua trận kế tiếp. Thắng được tôi, cũng không thắng nổi đối thủ tiếp theo, ông có thể liều mạng một phen”.

Lục Thanh Dao thốt ra với ngữ khí lạnh lùng, những lời này không còn nghi ngờ đã đánh đúng chỗ đau của lão Kỳ, sắc mặt ông ta rất không tốt, con nhóc này tuổi còn nhỏ mà tâm tư sao lại độc ác như vậy, chuyên chọn chỗ đau của người khác mà xuống tay, ông ta bị chọc tức rồi, sống đến ngần này tuổi, lần đầu tiên bị một cô bé chọc tức đến mức này.

“Khá lắm, không thể không nói, cô quả thực thông minh, tôi biết đây là phép khích tướng của cô, tôi vẫn như cũ đồng ý liều chết một trận, trận này chúng ta đã đánh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, dùng hết toàn lực của cô đi, chúng ta quyết phân thắng bại! Cô tuổi còn trẻ mà có thể ép tôi đến bước này, bất luận thắng hay thua, cô cũng có quyền kiêu ngạo”.

Lão Kỳ lạnh lùng thốt lên.

“Vậy thì đến đi!”

Lục Thanh Dao nghe vậy, cũng làm ra một tư thế, chuẩn bị nghênh đón lần quyết chiến sắp tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK