Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu đã có người bao toàn bộ đỉnh tháp Lâm Giang, vậy tại sao người đó không thể là anh?”

Long Thiên Tiếu lái xe, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, nói với ngữ khí thản nhiên.

“Anh sao?”

Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn nghe vậy, cơ hồ đồng thời thốt lên.

“Đúng vậy! Là anh bao toàn bộ, anh và Tuyết Cầm kết hôn năm năm, cô ấy vì gia đình này cũng vất vả nhiều rồi. Thời gian năm năm qua, cô ấy chưa từng có một buổi sinh nhật trọn vẹn nào. Cho nên, lần này anh muốn cho cô ấy một buổi tiệc lớn một chút”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.

“Hẳn nên tổ chức một bữa tiệc tử tế cho con bé. Không đúng, cậu nói là thật sao, cậu thật sự bao trọn đỉnh tháp Lâm Giang sao?”

Cố Vân Sơn nghe thấy vậy, khẽ gật đầu, nhưng sau một hồi lại cảm giác không đúng lắm, vì vậy vô cùng kinh ngạc hỏi han.

“Anh, tháp Lâm Giang không phải chỗ bình thường, nó còn có một danh xưng là viên dạ minh châu của Phương Đông, là một công trình mang tính bước ngoặt của thành phố Lâm Giang, thuộc quyền quản lý của thành phố, bao nhiêu năm nay chưa từng nghe qua có ai có thể bao hết đỉnh tháp Lâm Giang”.

Long Vận Nhi lại giải thích.

“Nhưng anh đã bao trọn rồi, cái này không thành vấn đề. Quan hệ giữa anh và Trần Hướng Thiên cũng không tệ lắm, anh nói một câu với ông ấy, ông ấy liền giải quyết xong xuôi chuyện này”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lãnh đạm nói.

Nghe thấy ngữ khí này của Long Thiên Tiếu, Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn cũng hiểu được, Long Thiên Tiếu không nói dối. Điều đó có nghĩa Long Thiên Tiếu thật sự bao toàn bộ đỉnh tháp Lâm Giang, đây đã không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề quyền thế và các mối quan hệ.

Không có quyền thế và các mối quan hệ thì dù có cả trăm triệu tệ cũng không thể bao được chỗ này.

Họ lái xe tầm một tiếng đồng hồ, xe Long Thiên Tiếu mới dừng lại, đi đến phía trước tháp Lâm Giang, Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn vẫn cảm thấy choáng ngợp, rất nhanh liền có thể chứng minh lời Long Thiên Tiếu nói.

Hôm nay đỉnh tháp đã được bao toàn bộ, nếu không phải người bao là Long Thiên Tiếu, thì Long Thiên Tiếu không thể vào bên trong tháp được.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đi vào trong, Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn cùng nắm tay Long Tiểu Tịch đi theo phía sau, họ theo Long Thiên Tiếu đứng đợi trước cửa thang máy.

Tuy rằng đỉnh tháp và nhà ăn tầng sát đó đều đã được bao toàn bộ nhưng những chỗ khác trong tháp vẫn mở cửa cho du khách ra vào.

Tháp Lâm Giang là địa điểm nổi bật ở thành phố Lâm Giang nên đây là địa điểm không thể bỏ qua của du khách khắp mọi miền đất nước đến check in.

“Đáng tiếc, rất vất vả mới đến thành phố Lâm Giang một lần mà đỉnh tháp lại không mở cửa đón khách”.

Trong đám người, có du khách tiếc nuối nói.

“Nghe nói là được một tên nhà giàu nào đó bao hết rồi”.

“Nhà giàu bao hết sao? Là người thành phố Lâm Giang nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói có người nào có thể bao hết đỉnh tháp đấy!”

“Chưa từng nghe qua, không có nghĩa không có khả năng xảy ra, đại khái đây là người giàu có nhất trong số những người giàu, chỉ có người giàu nhất mới có thể bao hết đỉnh tháp thôi”.

Mọi người nghe thấy vậy đều dị nghị, Long Thiên Tiếu nghe được những lời này, nhưng không để ý lắm, chỉ tiếp tục chờ thang máy.

“Xin hỏi anh là anh Long sao?”

Ngay lúc này, một cô gái trông khá xinh đẹp đi tới. Cô gái này mặc một bộ đồng phục, đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, hơi cúi đầu hỏi.

“Tôi là Long Thiên Tiếu, cô quen biết tôi sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại.

“Vậy đúng rồi, anh Long nếu anh muốn đi lên đỉnh tháp thì mời đi theo tôi. Tôi là lễ tân của phòng ăn sát đỉnh tháp, anh Long có thể gọi tôi là Tiểu Lê, là cô chủ bảo tôi ở đây chờ anh”.

Cô gái kia nở nụ cười nhìn Long Thiên Tiếu rồi nói. Long Thiên Tiếu và những người cùng đợi nghe được lời này, trong lòng cũng hiểu ra, lập tức đi theo cô gái kia.

Nghe thấy những lời này, Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn vô cùng kinh ngạc, chuyện Long Thiên Tiếu nói mình bao hết đỉnh tháp là thật!

Rất nhanh Tiểu Lê đưa mấy người Long Thiên Tiếu vào một thang máy mà bên trên có ghi dòng chữ “Vip”, tiếp đó nhóm người Long Thiên Tiếu liền đi đến nhà ăn trên tầng áp chót của tháp Lâm Giang.

“Anh Long, đây đều là những đầu bếp có tay nghề tốt nhất ở đây. Ngoài những đầu bếp của chúng tôi, cô chủ còn điều động những đầu bếp ưu tú khác ở nhà bếp của tập đoàn đến”.

Tiểu Lê dẫn Long Thiên Tiếu vào trong phòng ăn, thời điểm anh bước vào cửa, hai bên có không ít người đang đứng đó, đầu bếp ở hai bên thấy Long Thiên Tiếu tiến vào, liền cúi đầu chào.

“Xin chào anh Long”.

Mọi người cùng đồng loạt hô lên, Long Vận Nhi và Cố Vân Sơn chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy đều vô cùng kinh ngạc, không kịp thích ứng.

“Chào mọi người, vất vả cho mọi người rồi, kỳ thật những người đến tối nay cũng không nhiều lắm, một vài người trong số các bạn có thể trở về nghỉ ngơi rồi”.

Long Thiên Tiếu nhìn về phía mọi người, sau đó cười cười nói.

“Anh Long, anh đừng làm khó chúng tôi, cô chủ đã dặn dò, hôm nay không ai có thể rời bỏ nhiệm vụ, nhất định phải nấu những món ăn thật ngon”.

Có một đầu bếp trong số đó có chút khó xử nói.

“Nói như vậy, kỳ thật tôi cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đến, nếu không mọi người chuẩn bị ba bốn mâm là được. Trong đó có một mâm, tôi sẽ tự mình nấu”.

Long Thiên Tiếu nghĩ nghĩ sau đó nói.

“Được, vậy thì quyết vậy đi”.

Nhóm đầu bếp nghe thấy vậy, mọi người đều cảm thấy ổn thỏa, vì vậy tất cả bắt đầu làm việc.

Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng bắt đầu bố trí, dẫn theo Long Vận Nhi cùng làm việc, về phần Long Tiểu Tịch sẽ chơi với Cố Vân Sơn.

Long Tiểu Tịch không giống với những đứa trẻ bình thường, bất luận đi cùng ai, con bé cũng không chịu, chủ yếu là con bé không phải người an phận, nên cũng đi theo Long Thiên Tiếu làm việc luôn.

Cố Tuyết Cầm, Sở Uyển Tình còn cả Lương Giai, dạo phố từ lúc hai giờ chiều đến năm giờ, Sở Uyển Tình và Lương Giai vẫn chưa muốn dừng lại.

“Nói đi, hai người còn chưa định về nhà sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời.

“Gấp gáp cái gì, ba giờ chúng ta đi ăn bây giờ vẫn chưa đói, vẫn có thể tiếp tục đi dạo phố. Sau khi dạo phố xong, chúng ta đến đỉnh tháp Lâm Giang xem cảnh đêm, tuyệt biết mấy!”

Sở Uyển Tình nghe vậy, một mặt không quan tâm lắm nói.

“Cậu điên rồi sao, bây giờ đã năm giờ rồi, đến tháp Lâm Giang cũng phải mất một tiếng, đi đi lại lại, quá mệt rồi!”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, không nói nên lời.

“Chị Tuyết Cầm, dù sao cũng khó có một lần, cứ thoải mái đi”.

Lương Giai cũng đề nghị.

“Được rồi, tôi gọi cuộc điện thoại đã!”

Cố Tuyết Cầm do dự một lát, rồi nói, nói xong cô lấy điện thoại di động ra, lại bị Sở Uyển Tình cản lại.

“Gọi điện thoại làm gì? Ông chồng của cậu, nấu cơm rửa bát, làm việc nhà, mọi thứ đều biết làm, không có cậu thì vẫn sống được, cậu còn lo lắng cái gì?”

Sở Uyển Tình cũng không còn gì để nói.

“Nhưng mà đi lâu như vậy vẫn chưa về, anh ấy sẽ lo lắng”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lại có chút bất lực nói.

“Ày, hôn nhân quả nhiên là nấm mồ, tiến vào nấm mồ rồi, trong lòng cậu sẽ không được tự do nữa!”

Sở Uyển Tình nghe vậy, cũng hết nói nổi, người phụ nữ này càng ngày càng giống cô gái nhỏ, trong lòng Sở Uyển Tình thầm ai oán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK