Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là tốc độ của người đàn ông đeo mặt nạ rất nhanh, Tiếu Khắc Thác bổ nhào tới nhưng lại bị hững, tốc độ như vậy hiển nhiên khiến Tiếu Khắc Thác có chút kinh ngạc.

Hắn ta chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ lạnh lẽo, hắn ta ném con dao găm ra phía sau nhưng cổ tay lại bị nắm lấy.

“Răng rắc!”

Tiếng xương gãy vỡ vụn truyền đến.

“A a a!”

Ngay sau đó lại là một tiếng hét tê tâm liệt phế, tay hắn ta bị gãy, nói đúng ra là bị người khác bẻ gãy.

Hắn ta cảm thấy vô cùng đau đớn, đồng thời vô cùng ngạc nhiên, sao trên thế giới này lại có một người có sức mạnh khủng khiếp như vậy, vừa tóm liền bẻ gãy cổ tay hắn ta, đây có còn là người không?

“Cậu thật yếu đuối. Bảy, tám năm trước, tôi đã giết chết tất cả 50 tên sát thủ hàng đầu trong liên minh sát thủ các người. Bao nhiêu năm trôi qua, dường như lại xuất hiện một lượt tân binh mới. Xem ra, đã đến lúc tôi phải xử lý các người rồi. Nếu không, tôi sợ các người sẽ quên mất tại sao Đại Hạ lại được coi là cấm địa lính đánh thuê”.

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói. Giọng điệu của anh ta không nhanh, nhưng càng chậm càng mang lại cho người ta cảm giác sợ hãi.

Tiếu Khắc Thác kêu gào thảm thiết, nhưng hắn ta cũng không quên đánh trả, chỉ là thân pháp và bộ pháp của người đàn ông đeo mặt nạ rất kỳ lạ, Tiếu Khắc Thác giống như kẻ điên vậy, thậm chí đến tay áo của người đàn ông đeo mặt nạ hắn ta cũng không chạm được.

“A!”

Lại là tiếng hét thảm thiết, chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ đạp vào đầu gối Tiếu Khắc Thác, cả chân hắn ta bị đảo ngược 90 độ.

“Bịch!”

Một cú đá khác rơi trên mặt Tiếu Khắc Thác, cả người hắn ta lăn vài vòng rồi nhã nhào xuống đất.

“Bậc tiền nhiệm của cậu mạnh hơn cậu rất nhiều. Cậu vô dụng như vậy mà cũng muốn mở thị trường sát thủ ở Đại Hạ sao? Tôi thấy vấn đề chính của cậu không phải là sức mạnh không đủ mà là não có vấn đề”.

Người đàn ông đeo mặt nạ lắc lắc đầu, thản nhiên nói, anh ta từng bước đến gần Tiếu Khắc Thác, thấy thế, Tiếu Khắc Thác tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Tôi, tôi chỉ đến thực hiện nhiệm vụ, chúng ta đã phân được thắng bại, anh còn muốn giết tôi sao?”

Tiếu Khắc Thác không biết nên làm thế nào để cầu xin tha thứ, hắn ta chỉ có thể nói như vậy.

“Phân được thắng bại? Cậu có tư cách làm đối thủ của tôi sao? Kẻ vô dụng như vậy, Tát Lạp Ngõa Đóa còn nói cậu là sát thủ rất có triển vọng? Rác rưởi!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lại vô cùng khinh thường nói, anh ta bước tới giẫm lên chân còn lại của Tiếu Khắc Khác, rồi lần lượt giẫm lên ngón tay hắn ta, cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thấy tình huống này, Đinh n ở một bên cũng nhìn đến ngây ngốc.

Ra tay cũng hung ác quá, đây là một người đàn ông thực sự tàn nhẫn.

Tiếu Khắc Thác kêu gào thảm thiết, cuối cùng hắn ta ngất đi trong đau đớn, bị tra tấn giày vò như vậy, hắn ta không chết cũng tàn tật, đời này trở thành kẻ vô dụng rồi.

“Hắn ta còn có đồng minh, đồng minh sử dụng súng ngắm”.

Sau khi Đinh n phản ứng lại, cậu ta nói với người đàn ông đeo mặt nạ.

“Hắn ta chết rồi”.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhàn nhạt nói.

“Vị này, anh là đại nhân Long Vương đúng không?”

Lúc này, Đinh n đứng dậy, rồi lại quỳ trên mặt đất, hỏi.

Chỉ là người đàn ông đeo mặt nạ không nói chuyện, mà tìm kiếm thứ gì đó trên người Tiếu Khắc Thác, hồi lâu sau, dường như anh ta không tìm được gì.

“Đợi lát nữa sẽ có người đến cứu mọi người”.

Người đàn ông đeo mặt nạ nói, nói xong, anh ta khiêng thân thể Tiếu Khắc Thác ra khỏi rừng, Đinh n muốn đuổi theo, nhưng vì chân cậu ta không tiện nên cũng không đuổi theo được.

“Đinh n, Đinh n, thằng nhóc cậu sao vậy?”

Lúc này, Hạ Chiến và Lão Chúc dìu nhau bước tới, vết thương trên người bọn họ không hề nhẹ, đặc biệt là Hạ Chiến, may mà lúc Đinh n chạy trốn, sát thủ đuổi giết Đinh n, nếu không vết thương trên người bọn họ chắc chắn không chỉ có như vậy.

“Lão Hạ, may quá, mọi người đều không chết!”

Nghe thấy vậy, Đinh n lại nói. Nhưng lúc này, cậu ta vẫn quỳ trên mặt đất, quỳ về hướng người đàn ông đeo mặt nạ rời đi.

“Nhóc con, xảy ra chuyện gì thế, tên sát thủ đó đâu?”

Lão Hạ nhịn đau hỏi.

“Đi rồi!”

Đinh n nói.

“Đi kiểu gì?”

Lão Chúc cũng nghi ngờ hỏi.

“Bị người khác khiêng đi rồi”.

Đinh n vẫn ngây ngô quỳ trên mặt đất, trả lời câu hỏi của hai người.

“Bị ai khiêng đi?”

Lão Chúc hỏi.

“Hình như là đại nhân Long Vương. Ban nãy xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, trong nháy mắt liền thủ tiêu tên sát thủ đó, cao thủ, đó là cao thủ của cao thủ”.

Đinh n vô cùng kích động nói, đó là sát thủ hàng đầu, vậy mà lại bị người đàn ông đeo mặt nạ ban nãy vày vò như chơi búp bê.

“Cái quái gì vậy?”

Lão Hạ ngạc nhiên nói.

“Tốc độ rất nhanh, sức lực cũng rất mạnh, một cái nắm tay có thể bẻ gãy tay tên sát thủ đó, ra tay vô cùng tàn nhẫn”.

Đinh n vẫn vô cùng kích động nói, nghe thấy vậy, Lão Hạ và Hạ Chiến đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Tên sát thủ đó nói anh ta là đại nhân Long Vương”.

Đinh n lại nói.

“Sao đại nhân Long Vương có thể xuất hiện ở đây chứ, đầu óc tên nhóc này không bình thường rồi”.

Nghe thấy vậy, Lão Hạ khẽ cau mày nói.

“Lão Hạ, nghe nói người này nhắm vào đại nhân Long Vương, lúc này, đại nhân Long Vương ra tay cũng không có gì kì lạ”.

Lão Chúc nghĩ kĩ rồi lại nói.

“Sao có thể, đại nhân Long Vương đã mất tích nhiều năm, sao đột nhiên lại xuất hiện được. Có thể đó chỉ là một cao thủ cấp trên phái tới”.

Hạ Chiến vẫn cảm thấy có chút khó tin.

“Tôi cảm thấy đó chính là đại nhân Long Vương, bảy tám năm trước, đại nhân Long Vương đã giết chết 50 sát thủ hàng đầu, có phải chuyện này là thật không?”

Đinh n hỏi.

“Tôi cũng không biết, tôi chưa bao giờ nghe nói về chuyện này, tôi chỉ là một tên lính đánh thuê ở bên ngoài, không dám tùy tiện vào Đại Hạ, không thể biết được nguyên nhân cụ thể”.

Lúc này, Lão Hạ có chút do dự nói.

“Chắc chắn có hai tên sát thủ, tên bắn tỉa còn lại đâu?”

Lão Chúc đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói với hai người. Cánh tay ông ta bị bắn thương và một số vết thương ở chân, nhưng vẫn có thể đi lại được, Lão Hạ lại bị gãy toàn bộ một bên chân, giờ chỉ có một chân để đi.

Khách quan mà nói, chấn thương của Đinh n là nhẹ nhất, cậu ta chỉ bị ngã.

“Đại nhân Long Vương nói hắn ta chết rồi”.

Đinh n lạnh lùng nói.

“Đinh n, cậu ngốc hả, còn quỳ làm gì?”

Thấy bộ dạng của Đinh n, Lão Hạ hận không thể tiến lên đạp cho cậu ta mấy cước, nhưng bất đắc dĩ, chân ông ta đang bị thương không thể làm gì cả.

“Tôi đang quỳ trước đại nhân Long Vương, đại nhân Long Vương vừa mới đi, chúng ta đuổi theo chắc vẫn còn kịp đó”.

Đinh n vẫn hăng hái nói, mặc dù cơ thể bị thương, nhưng dường như điều đó không là gì đối với cậu ta.

“Đừng để ý đến tên nhóc này nữa, chúng ta đến xem nơi ẩn náu của tên bắn tỉa đó đi”.

Lão Chúc nói với Lão Hạ.

“Đợi tôi với, tôi cũng muốn đi, xem xem hắn ta có chết thật không”.

Đinh n khập khiễng bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK