Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chắc chắn cần nhiều mì như vậy à?"

Bác Hà có chút không chắc chắn nói, chỗ này chắc cũng có mấy chục người, nhiều như vậy, hơn nữa, bây giờ hình như đã qua giờ ăn cơm rồi, đám người này thật đúng là!

"Tôi nói này ông chủ, mì nhà ông ngon thế nào, chẳng lẽ trong lòng ông không rõ à? Tôi dẫn mấy chục anh em qua đây chính là để ăn mì, có hiểu không vậy?"

Vương Tam nghiêm trang nói.

"Vậy được rồi, các cậu đợi một chút, tôi xuống dưới làm cho các cậu ăn”.

Mặc dù bác Hà nghe như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đám người này sao có thể đến để ăn mì được? Rõ ràng đến để gây rối, chỉ là không biết tại sao lại trở thành như vậy mà thôi. Chắc là bởi vì sợ Long Thiên Tiếu thôi.

Thấy Long Thiên Tiếu vừa mới ném mấy người kia ra ngoài, có thể thấy thân thủ của Long Thiên Tiếu rất tốt, trong lòng bác Hà cũng có chút kinh ngạc.

"À, hôm nay cậu Long ăn hết bao nhiêu, tính tiền cho tôi luôn, ha ha".

Vương Tam nói với vẻ mặt nịnh nọt, nhưng Long Thiên Tiếu cũng không động đậy gì.

Bà lão nhìn tình cảnh này cũng là có chút khó hiểu, những người này không phải gây rối sao? Lúc mới tới còn hung hung hổ hổ, sao đột nhiên lại biến thành như vậy rồi, đột nhiên sợ sệt như vậy, sợ đến mức khiến người khác không kịp chuẩn bị trước.

"Anh Tam, rốt cuộc sao lại thế này?"

Thái Khôn vẫn trong trạng thái ngẩn người, hỏi.

"Cái gì sao lại thế này? Tao nói con mẹ nó chứ, cả ngày hỏi cái này cái nọ, hỏi con mẹ mày ấy?"

Vương Tam tức không có chỗ xả, cầm chai bia rỗng bên cạnh lên, “bụp” một phát đánh lên trên đầu Thái Khôn.

Thái Khôn sững sờ, sờ đầu, sờ thấy một bàn tay đỏ, mẹ nó, gặp vận rồi.

"Anh Tam, sao anh đánh em?"

Thái Khôn sắp khóc rồi, có phải anh Tam lấy nhầm kịch bản rồi không, không phải nói giúp hắn ta báo thù sao? Sao bây giờ vừa nhìn thấy thằng rách rưới liền một tiếng cậu Long hai tiếng cậu Long? Sự đảo ngược trước sau cũng lớn quá rồi, Thái Khôn cảm thầy đầu mình có chút không đủ dùng.

"Diễn đủ chưa?"

Long Thiên Tiếu vẫn lạnh lùng thốt lên.

"Khụ khụ, cậu Long, tôi không thể tránh được chuyện này. Tôi chỉ biết là nó bị bắt nạt, nhưng lại không biết tại sao nó lại bị bắt nạt. Nếu như tôi biết nó chọc giận cậu Long, không cần cậu Long ra tay thì Vương Tam tôi đã tự tay phế nó rồi!"

Vương Tam nhìn thoáng qua Thái Khôn, sau đó khách sáo nói với Long Thiên Tiếu, giống như sợ nói sai sẽ chọc giận Long Thiên Tiếu vậy.

Thái Khôn còn muốn nói điều gì nhưng lại bị ánh mắt của Vương Tam chặn lại, bây giờ hắn ta có phần hiểu rõ tình hình trước mắt, hóa ra ngay cả Vương Tam cũng không dám trêu chọc hay chọc giận cậu Long này?

"Hắn ta là người của ông?"

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

"Cũng xem là như vậy, nhưng mà cũng không liên quan nhiều lắm, nó làm cái gì tôi cũng không rõ. Tôi cũng chỉ bảo vệ, bảo vệ nó thôi, haha".

Vương Tam cố gắng phủi sạch quan hệ giữa mình và Thái Khôn, thằng ngốc này bị Long Thiên Tiếu đánh thành ra như vậy, chắc chắn chọc phải chuyện lớn rồi.

"Rốt cuộc nó là phạm tội gì, xin cậu Long cho biết? Nếu nó phạm vào tội bất nhân bất nghĩa, làm chuyện trái pháp luật, tôi nhất định nghiêm trị hắn, đưa nó đưa đến đồn cảnh sát để nó chịu sự trừng phạt của pháp luật”.

Vương Tam chính nghĩa nói.

"Hắn ta thu phí bảo hộ, thậm chí còn cướp tiền của một bà lão”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên liếc mắt một cái, từ từ nói.

"Bụp!"

Vương Tam nghe vậy, đạp một cái vào người Thái Khôn.

"Mẹ nó, không phải tao bảo đừng làm việc này hay sao? Mẹ kiếp mày không để ý đến lời của ông đây ra gì à. Đại ca Mặt Sẹo đã cảnh cáo nhiều lần đừng để bị nhiễm những thứ này vào, mẹ nó mày muốn chết à? Hơn nữa, mày còn cướp cả tiền của người già, mày có còn là người không?"

Vương Tam lại nói, sau khi bị hai người Long Thiên Tiếu dạy dỗ, bây giờ gã cũng thành thật hơn nhiều, cũng biết dè dặt hơn rồi, Thái Khôn bị đạp ngã trên mặt đất, vẻ mặt ủ rũ. Mẹ kiếp, lần này đúng là đụng phải đinh.

"Lăn qua đây, giải thích cho cậu Long”.

Vương Tam lại nói. Thái Khôn nghe vậy, chỉ có thể chạy lại quỳ trên mặt đất.

"Cậu Long, xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi có mắt như mù”.

Thái Khôn quỳ rạp trên mặt đất nói.

"Mày lấy bao nhiêu tiền của bà lão nhà người ta thì trả lại gấp đôi, thiếu một đồng thì lấy mạng mày. Mày phải biết, mạng của mày, không đáng tiền”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Thái Khôn, sau đó nói.

"Không cần không cần, cũng không cần đâu, tiền đã lấy thì bỏ đi”.

Nhìn Thái Khôn bình thường như hung thần ác sát lại quỳ trên đất thế kia, bà lão có chút sợ hãi nói. Sao bà ấy có thể ngờ rằng một người kiêu ngạo bướng bỉnh như vậy, ở trước mặt Long Thiên Tiếu lại không bằng một con chó.

Nhìn tình cảnh này, ấn tượng của bà lão dành cho Long Thiên Tiếu lại thay đổi rồi. Xem ra, chàng trai này không đơn giản chỉ có thể đánh như vậy.

Một người trẻ tuổi lại lợi hại như vậy, lại còn đối xử với cô bé mập tốt như thế, thực sự là một người tốt!

"Nên bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, thằng nhóc này không có bao nhiêu tiền, tôi thay nó trả trước!"

Vương Tam hào phóng nói, sau đó móc tiền từ trong túi tiền ra, mấy chục người phía sau cũng móc tiền mặt trong người ra. Sau một hồi gom tiền, trong tay Vương Tam đã có mười ngàn tệ.

Long Thiên Tiếu nhìn cảnh này, cũng ngầm đồng ý. Giải thích, bồi thường đều là giả cả, đối với bà lão mà nói thì tiền vẫn là quan trọng nhất.

"Bà lão, tôi cũng không biết nó lấy của bà bao nhiêu tiền, ở đây có hơn mười ngàn tệ, bà xem xem lấy trước tiền đi”.

Vương Tam đi tới, tươi cười nói, trong lòng bà lão vô cùng rõ ràng, những người này cũng không phải người tốt gì, cười nói với mình chẳng qua là bởi vì sợ Long Thiên Tiếu mà thôi.

"Không cần không cần, không nhiều như vậy, không cần nhiều như vậy”.

Bà lão có chút sợ hãi nói.

"Bà lão, bà cầm đi, dọa bọn nó sau này không dám bắt nạt bà nữa”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu lạnh lùng cất tiếng. Vương Tam nghe vậy, sắc mặt có chút mất tự nhiên, mặc dù lời này có chút khó nghe, nhưng cũng là sự thật, từ lần trước lĩnh giáo được sự khủng bố của Long Thiên Tiếu thì bọn họ cũng học được cách ngoan ngoãn rồi.

"Chuyện này".

Bà lão vẫn có chút do dự, đây chính là mười ngàn tệ đó, so với số tiền tên côn đồ lấy của bà ấy nhiều hơn rất nhiều.

"Nào, bà cầm đi, tuổi của bà cũng lớn rồi, chút tiền này coi như là kính biếu bà vậy”.

Vương Tam nói với vẻ mặt nịnh hót, vội vội vàng vàng nhét tiền vào tay bà lão, giống như sợ bà lão không nhận tiền của gã vậy.

"Cậu Long, nếu như không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây, sau này tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ bọn nhãi ranh này thật tốt, không để cho bọn nó làm việc gì táng tận lượng tâm”.

Vương Tam xoay người về phía Long Thiên Tiếu, vẻ mặt mất tự nhiên nói.

"Chờ một chút”.

Long Thiên Tiếu nhìn Vương Tam vội vàng muốn rời đi, lại bình thản nói.

"Cậu Long còn có chuyện gì sao?"

Vương Tam nghe vậy, vội vàng xoay người hỏi. Lúc Long Thiên Tiếu nói lên những lời này, trong lòng gã có chút khẩn trương, chẳng lẽ như vậy còn không được sao? Sao ôn thần này còn không buông tha cho mình nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK