Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thứ khốn kiếp đáng chết này, lại chạy đến Đại Hạ của bọn tao giết người, mày chết đi!”

“Loại rác rưởi, hắn phải chết không chỗ chôn thân, để cho hắn treo ở chỗ này làm cái thây khô đi, mỗi ngày đều bị người ta làm nhục”.

“Chết tiệt, đi chết đi!”

Lời nói của bác gái, không còn nghi ngờ đã châm lên sự phẫn nộ trong trong lòng mọi người, nghĩ đến đoạn video được đăng tải trên mạng xã hội nước ngoài, còn cả tình cảnh của cô bé gái ở ngoại ô, tất cả sự phẫn nộ của mọi người đều trút lên cái xác của Tiếu Khắc Thác.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Trần Hướng Thiên tựa hồ cũng không định phái người đến để thu dọn cái xác này. Người tới nơi này xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, những thứ ném lên người Tiếu Khắc Thác đương nhiên cũng ngày càng nhiều.

Trứng thối, rau cỏ đã chất thành đống phía dưới. Thậm chí có người trong thành phố nhiệt tình lái xe từ Đông Thành đến Tây Thành, đi qua cả thành phố Lâm Giang chỉ để ném cho tên sát thủ nước ngoài này một quả trứng thối.

Thành phố Lâm Giang, tòa nhà Phương Thiên Đại Hạ, Phương Thắng Thiên đang ở bên trong văn phòng.

Phương Thắng Thiên ngồi trước bàn làm việc, vuốt cằm. Trước mặt hắn ta là một đám đàn em, ông lão cùng với mấy nhân vật quan trọng khác.

“Không phải bảo mấy người giám sát chặt chẽ tình hình sao? Chuyện ở Tây Thành rốt cuộc là ai làm, các người cũng không biết?”

Phương Thắng Thiên có chút đăm chiêu nói.

“Đại ca, chỗ cổng thành cổ Tây Thành kia cho dù là ban ngày cũng rất ít người qua lại. Đó là địa bàn của Phong Cẩu, Phong Cẩu có thể sẽ biết nhiều hơn chúng ta chút”.

Một tên đàn em đứng dậy có chút khó xử nói.

“Phong Cẩu cũng không biết, Phong Cẩu đoán chừng vừa mới ngủ dậy thôi, Tây Thành của hắn đã xảy ra chuyện gì, có thể đến giờ hắn cũng không biết!”

Phương Thắng Thiên nghe vậy, lắc đầu nói.

“Đại ca rốt cuộc là ai, có thể dưới mí mắt chúng ta làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa chúng ta còn không hề phát hiện ra”.

Tên đàn em đứng trước mặt Phương Thắng Thiên vô cùng nghi hoặc nói.

“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?”

Phương Thắng Thiên nghe vậy, tức giận nói, đàn em nghe thấy thế vẻ mặt rất khó xử.

“Tên sát thủ kia đã là cao thủ hạng nhất, mà có thể giết hắn ta thành ra như vậy, rốt cuộc là ai chứ, thành phố Lâm Giang còn có người lợi hại như vậy sao?”

Ông lão nghe vậy chỉ lãnh đạm nói.

“Không biết, vốn tưởng thành phố Lâm Giang này đều nằm dưới mắt tôi, nhưng hiện tại xem ra rất nhiều thứ vẫn giống trước rất không rõ ràng”.

Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ yên lặng nói. Ông lão nghe thấy thế thì đảo tròng mắt như nghĩ tới cái gì, ngược lại mở miệng.

“Hơn nữa, còn Trần Hướng Thiên vẫn không phái người đến nhặt cái xác kia đi, đây là chuyện gì vậy, ông ta chẳng lẽ còn chưa biết sao?”

Ông lão có chút nghi hoặc nói.

“Hừm, chuyện này đã lên báo rồi, tin tức lúc 6 giờ sáng, từ 6 giờ Trần Hướng Thiên đã xác nhận với giới truyền thông cái xác đó chính là của sát thủ nước ngoài. Nhưng ông ta vẫn không phái người đến nhặt xác thậm chí còn không phái người đến để duy trì trật tự. Mấy người có biết là vì sao không?”

Phương Thắng Thiên nghe vậy, khẽ cười một tiếng rồi nói.

“Vì sao?”, mọi người nghe vậy, đều nói.

“Bởi vì phẫn nộ!”

Phương Thắng Thiên định thần lại, sau đó nói.

“Phẫn nộ?”

Mọi người nghe thấy vậy có chút khó hiểu.

“Tên sát thủ này kiêu ngạo như vậy, khiêu khích Đại Hạ, khiêu khích chiến khu Nam Cảnh, khiêu khích cả chiến thần của Đại Hạ, là một người dân Đại Hạ ai không phẫn nộ cho được?”

Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.

“Vậy Thắng Thiên cậu cũng phẫn nộ sao?”

Ông lão nghe vậy chỉ thản nhiên nói.

“Tôi là người dân Đại Hạ, tôi cũng phẫn nộ. Trần Hướng Thiên phẫn nộ, thành phố Lâm Giang, tất cả người dân Đại Hạ đều phẫn nộ. Phơi thây hoang dã kỳ thật chính là một loại sỉ nhục, Trần Hướng Thiên cố ý không phái người đến thu dọn, một mặt là muốn uy hiếp những người bên ngoài, để những người nước ngoài cố tình muốn vào Đại Hạ mua bán giết người, nhìn xem kẻ xấu tiến vào Đại Hạ sẽ có kết cục thế nào. Một mặt khác là để trút giận, Trần Hướng Thiên muốn trút giận, trút giận thay người dân”.

Phương Thắng Thiên nghe vậy từ từ giải thích.

Mọi người nghe thấy, khẽ gật đầu, bọn họ tuy đi theo con đường xã hội đen, nhưng rốt cuộc cũng không phải làm những chuyện trái với luân thường đạo lí, họ cũng yêu thành phố nơi mình sinh sống.

“Chuyện này trước mắt cứ vậy đã, không cần phải xen vào, chúng ta ngồi xem kịch hay là được. Còn nữa, mấy người nhất định phải để ý đến cao thủ kia một chút, nếu Bắc Thành của chúng ta có cao thủ như vậy thì chúng ta ở thành phố Lâm Giang còn không phải không cần nhìn mặt ai nữa sao?”

Phương Thắng Thiên lại nói.

“Em hiểu rồi!”

“Hiểu rồi, đại ca!”

Mọi người nghe thấy vậy, đều nói.

“Được rồi không có việc gì nữa thì giải tán đi!”

Phương Thắng Thiên nghe vậy lại khoát tay áo sau đó nói, mọi người nghe thấy vậy liền rời khỏi văn phòng của hắn ta. Phương Thắng Thiên dựa người vào ghế nhắm hai mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, hắn cảm giác có chút mệt mỏi.

Biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan.

Long Thiên Tiếu dậy từ rất sớm, Cố Tuyết Cầm bởi vì tối qua ngủ muộn nên giờ vẫn còn đang trên giường.

Sau mấy ngày bận rộn, sự hợp tác giữa tập đoàn nhà họ Cố và nhà họ Tần cũng đi vào quỹ đạo, điều này khiến Cố Tuyết Cầm yên tâm thoải mái rời khỏi giường.

Sau nửa giờ bận rộn, một bàn đồ ăn sáng cũng được bày ra.

Cố Tuyết Cầm rời khỏi giường, ngồi xuống bàn ăn, chỉ có điều ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào di động, còn cả Long Vận Nhi cũng vậy, mắt không rời điện thoại, giống như không còn tâm trạng ăn uống gì.

Chuyên tâm ăn uống cũng chỉ có Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch.

“Trước kia không phát hiện ra hai người lại có chứng ỷ lại di động đến vậy đấy?”

Long Thiên Tiếu nhìn thấy bộ dạng mê mẩn của hai người liền hỏi.

“Em xem tin tức!”

Long Vận Nhi nghe thấy vậy chỉ thản nhiên nói.

“Còn cô?”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.

“Tôi cũng xem tin tức!”

Cố Tuyết Cầm cũng thản nhiên đáp.

Khi nghe thấy những lời này, Long Tiểu Tịch có chút không vui.

“Xem tin tức gì chứ, là bắp ngô không ngọt hay bánh bao thịt không thơm đây?”

Long Tiểu Tịch há to miệng ăn, ngồm ngoàm nói, nói xong lại đứng lên ghế với bánh bao nhân thịt đối diện.

“Con đấy, con có thể ăn chậm chút được không?”

Long Thiên Tiếu nhìn thấy Long Tiểu Tịch như vậy có chút nói không nên lời.

“Tên sát thủ kia, chết rồi!”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói, khi nói ra lời này, cô cố tình quan sát biến hóa biểu cảm trên mặt Long Thiên Tiếu.

“Chết rồi không phải tốt sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói, nói xong lại múc một bát cháo đẩy đến trước mặt Cố Tuyết Cầm.

“Anh không cảm thấy kinh ngạc chút nào sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.

“Chết thì cũng chết rồi có gì phải ngạc nhiên. Quá kiêu ngạo, chết không phải rất bình thường à?”

Long Thiên Tiếu lại múc cho Long Vận Nhi một bát, sau đó nói.

“Cảm ơn anh!”

Long Vận Nhi đáp.

“Đã lên top tìm kiếm trên mạng rồi, tiêu đề giật tít: Sự kiện treo xác sát thủ ở cổng thành cổ Tây Thành của thành phố Lâm Giang”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Không chỉ có vậy, cứ 50 tiêu đề tìm kiếm phổ biến nhất thì có hơn 10 cái liên quan đến hot search này, hiện tại toàn thế giới đoán chừng cũng biết rồi”.

Long Vận Nhi nghe vậy lại trịnh trọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK