Long Thiên Tiếu nhìn về phía đám người hâm mộ não tàn của Mã Hi Mai, ngữ khí lạnh lùng hỏi, mười mấy bậc phụ huynh chạm phải ánh mắt của Long Thiên Tiếu, đều mau chóng lẩn tránh đi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới Long Thiên Tiếu thật sự động tay vào, động tay vào thì thôi đi vậy mà lại còn xuống tay nặng như vậy. Lúc này, chẳng ai ngốc, có câu tên bắn chim đầu đàn, bọn họ chẳng ai nguyện ý làm con chim đầu đàn cả.
“Đều câm điếc hết rồi à, hay trong nhà có người chết?”
Long Thiên Tiếu nhìn mọi người xung quanh, lại hỏi. Chân vẫn giẫm lên đầu Mã Hi Mai, Mã Hi Mai thậm chí còn không thể giãy dụa, đầu cô ta đã bị đánh đến không còn tỉnh táo.
Hiện trường vẫn không ai dám lên tiếng nói chuyện, mười mấy bậc phụ huynh đã biến thành chim cun cút, khí thế kiêu căng lúc trước, hiện giờ không còn một chút nào.
“Sợ chết thì mau cút đi! Nói cho mấy người biết, tôi tên Long Thiên Tiếu, không phục có thể tìm tôi trả thù, tôi làm việc ở tập đoàn Long Đằng. Về phần nhà tôi ở đâu, tôi sẽ không nói mấy người nghe, luận tiền bạc hay danh vọng thì mấy người cũng chỉ là rác rưởi so với tôi mà thôi, đám người rác rưởi các cô không có cơ hội bước vào nơi tôi ở đâu”.
Long Thiên Tiếu nhìn những người này, nói với ngữ khí lạnh lùng, mười mấy người phụ huynh lúc trước còn rất hung hăng giờ không ai dám ngẩng đầu lên, dù sao hiện giờ Mã Hi Mai vẫn còn dưới chân Long Thiên Tiếu, bọn họ không ai muốn trở thành Mã Hi Mai thứ hai.
Mọi người đều nói con rể nhà họ Cố chỉ là tên vô dụng nhưng vì sao lại hung dữ như vậy, một loạt động tác trước mắt đã nói rõ được con rể nhà họ Cố này chính là một kẻ điên, nếu không phải kẻ điên thì có thể làm ra những chuyện tàn bạo như vậy?
“Haha, thì ra Long Thiên Tiếu làm việc ở tập đoàn Long Đằng à? Người phụ nữ già kia còn nói chỉ là tên con rể vô dụng, không ngờ lại chọc đến người của tập đoàn Long Đằng, haha!”
“Mẹ nó đúng là đáng đời, lần này lại đụng phải đinh rồi!”
“Không trách được anh trai này lại có khí phách như vậy, thì ra là có liên quan đến tập đoàn Long Đằng, hẳn cũng là người trong gia đình giàu có nhỉ!”
“Vậy chắc chắn là gia đình giàu có rồi, không ngờ được người mạnh còn gặp phải người mạnh hơn”.
“Đều là người có tiền, vì sao người ta lại đứng về phía cô bé đó, cái gì gọi là làm giàu bất nhân, nhìn người phụ nữ rác rưởi dưới đất liền biết rồi!”
“Quả đúng là rác rưởi, có chồng là ông chủ bất động sản thì ghê gớm lắm sao? Ở thành phố Lâm Giang còn có nhiều người ghê gớm hơn chồng cô ta nhiều, đúng là đáng đời!”
Lúc này, đám đông vây quanh cũng mỗi người một câu, trong lúc nhất thời náo nhiệt cả lên.
“Cút đi!”
Long Thiên Tiếu thả Mã Hi Mai ra, sau đó lui lại.
“Anh Long, anh như vậy”.
Nhìn thấy cảnh tượng này quả thực dọa cho Lương Tuyết Oánh sợ rồi, không ngờ anh Long đây nhìn qua bộ dạng tao nhã mà lại là người hung dữ như vậy.
“Cô giáo Lương yên tâm chuyện này sẽ không liên lụy đến cô!”
Lúc này Long Thiên Tiếu đi đến trước mặt Lương Tuyết Oánh, lạnh nhạt nói.
“Không phải liên lụy gì đó, chỉ là anh đánh cô ta thành ra như vậy, chỉ sợ sau này mọi chuyện sẽ phức tạp hơn”.
Lương Tuyết Oánh không phải lo lắng cho mình mà nói, lúc này Mã Hi Mai đã được người ta đưa đi rồi, đám fans não tàn của cô ta cũng vội vã rời đi, nào có ai ngờ đến kết cục như vậy chứ.
Lúc này, Long Tiểu Tịch còn đang nắm bàn tay Cố Tuyết Cầm, âm thầm giơ ngón tay cái cho Long Thiên Tiếu, tựa hồ ý nói Long Thiên Tiếu làm rất tốt.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chuyện đã xảy ra như vậy, tiếp theo còn mong cô giáo Lương quan tâm đến hai đứa nhỏ nhiều hơn. Dù sao tôi cũng không thể bảo vệ chúng mỗi giây mỗi phút được. Có điều, bọn họ dám làm gì đó, tôi tuyệt đối sẽ khiến họ không được yên”.
Long Thiên Tiếu nhìn Lương Tuyết Oánh nói.
“Anh Long cứ yên tâm, bọn trẻ ở chỗ tôi, tôi sẽ không để chúng chịu bất kì tổn thương gì”.
Lương Tuyết Oánh nghe vậy cũng vô cùng cẩn thận nói, ngay cả trong tình huống vừa rồi, cô ấy cũng bảo vệ đứa nhỏ, dù sao trẻ con vô tội, trẻ con nên nhận được sự bảo vệ.
Hơn nữa, với cá nhân cô ấy mà nói cũng rất thích Long Tiểu Tịch và cô bé mập. Vả lại, cô bé mập cũng là đối tượng cô ấy muốn giúp đỡ, cô bé mập có thể ở đây học tập, cô ấy cũng bỏ ra một chút cố gắng.
Đứa nhỏ này tuy rằng không thể nói chuyện nhưng ánh mắt lại rất sáng, tính cách con bé không phải cổ quái, chỉ vì cô bé không thể nói chuyện cho nên không giống với người khác thôi.
Nếu chỉ vì điều này mà đứa bé phải chịu sự đối đãi khác biệt, vậy thì cuộc đời này cũng quá bất công với cô bé rồi.
Cũng may vẫn còn người tốt, hôm nay nếu không có Long Thiên Tiếu, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Bởi có Long Thiên Tiếu hiện giờ xem như vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ là không biết sau này Mã Hi Mai kia còn có thể dùng thủ đoạn gì nữa, trong lòng Lương Tuyết Oánh vẫn có chút lo lắng.
“Vậy làm phiền cô giáo Lương”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Cô giáo Lương, cậu Long cảm ơn hai người, bà già này cảm ơn hai người, hai người đều là người tốt”.
Lúc này, bà lão chắp hai tay lại, cúi đầu với Long Thiên Tiếu và Lương Tuyết Oánh, vô cùng cảm kích nói.
“Cháu à, mau cảm ơn cô giáo Lương của cháu, còn cả chú Long nữa”.
Bà cụ nhìn cô bé mập nói, cô bé mập nghe vậy, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia sáng, cũng học bà nội mình, chắp hai tay lại, không ngừng cúi đầu.
“Bà à không cần đâu, đây là điều cháu nên làm”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, sau đó nói.
“Cô giáo Lương đưa bọn trẻ vào trong đi!”
Long Thiên Tiếu nói với Lương Tuyết Oánh, Lương Tuyết Oánh nghe vậy cũng gật gật đầu, nắm tay Long Tiểu Tịch và cô bé mập đi vào trong, cô bé mập vẫn không ngừng quay đầu lại, tựa hồ vô cùng lo lắng cho bà nội mình.
“Bà ơi, chỗ này có 300 tệ, bà cầm lấy mua thêm ít đồ ăn cho đứa nhỏ”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm đi tới, từ trong túi lấy ra 300 tệ, sau đó nói.
“Không được không được, tôi không thể nhận tiền của mọi người, mọi người đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể nhận thêm tiền nữa. Bà lão này chỉ nhặt phế liệu cũng có thể sống qua ngày”.
Bà lão nghe vậy cũng vội vàng từ chối, đẩy tiền về phía Cố Tuyết Cầm.
“Bà ơi bà cầm lấy đi, cũng không đáng bao nhiêu, bà mua thêm ít đồ ăn, quần áo mặc”.
Cố Tuyết Cầm lại nói.
“Thật sự không được đâu, mọi người đều là người tốt, tôi không thể nhận tiền của mọi người, cầm tiền của mọi người trong lòng tôi cũng không thoải mái, thật đấy!”
Bà lão cự tuyệt nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Bà ấy không cần thì thôi”.
Long Thiên Tiếu thấy vậy cũng có chút bất đắc dĩ sau đó nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm nghe vậy đành phải cất lại tiền vào trong ví, cô thật sự chỉ muốn giúp bà lão này.
Bà lão và đứa nhỏ vốn không cùng huyết thống, với tất cả lòng hảo tâm bà ấy vẫn thu nhận đứa nhỏ, nhặt phế liệu nuôi nấng đứa nhỏ lớn lên, thật sự không dễ dàng gì.
Người lương thiện hẳn sẽ được báo đáp xứng đáng.
“Bà ơi bà có điện thoại di động không?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“À, tôi không có di động, món đồ này quá đắt rẻ nhất cũng phải đến sáu bảy trăm tệ hoặc 1 ngàn tệ nhỉ?”
Bà lão nghe vậy, có chút khó xử nói, lúc này, Long Thiên Tiếu quay trở lại xe, tìm giấy bút, viết trên giấy cái gì đó.