Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94: Viết chữ có thể tĩnh tâm

“Không phải. Nam Cảnh có vô số quân tinh nhuệ, thực lực mạnh mẽ, rất nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào, muốn ăn miếng thịt béo bở này. Nhưng họ nuốt nổi nó sao?”


Ông lão khẳng định chắc nịch nói.


“Năm năm nay, cấp trên phái nhiều người tới như thế, đều bị đánh đuổi quay về, cho nên vị trí chủ tướng của Nam Cảnh cũng đã để trống năm năm rồi”.


Chàng trai mặc quân phục cảm khái nói.


“Những người lính mà cậu ta đào tạo ra, từng người đều là kiêu binh hãn tướng, đánh trận không sợ chết, cho dù là một người lính bình thường cũng vậy. Còn lực lượng chiến đấu nòng cốt “Ám Nhẫn” dưới tay cậu ta thì có ai mà không phải là lấy một địch trăm, chiến đấu bất bại. Còn những con cái nhà giàu quyền quý nhưng toàn mưu mô thủ đoạn, bỡn cợt xấu xa thì có tư cách gì mà tiết chế những kiêu binh hãn tướng đó?”


Ông lão có chút tức giận nói. Hàng triệu quân tinh nhuệ của Nam Cảnh, chiếm gần một nửa sức mạnh chiến đấu của Đại Hạ. Tuy là một đám rồng mất đầu, cũng không thể để một con chó lên làm lãnh đạo.


“Thật sự là như vậy. Năm năm qua, những chủ tướng được phái tới Nam Cảnh bị đuổi trở về, có ai mà không thiếu tay, mất chân đâu chứ”.


Chàng trai mặc quân phục thở dài, than thở nói.



“Cho nên, Nam Cảnh chỉ là Nam Cảnh của cậu ta, tất cả quân tinh nhuệ của Nam Cảnh phát triển tới mức độ này là vì cậu ta, chỉ có cậu ra mới có thể tiết chế được họ”.


Ông lão hút một hơi, sau đó đảo đảo cái tẩu, thốt ra một câu đầy cảm khái.


“Ông nói đúng ạ”.


Chàng trai mặc quân phục nói.


“Cô chủ bên đó thế nào? Không phải con bé tới thành phố Lâm Giang sao? Cứ ở yên Nam Cảnh thì không muốn, ngang bướng cởi giáp về vườn, chạy tới thành phố Lâm Giang kinh doanh”.


Ông lão vừa hỏi, vừa mắng mỏ mấy câu.


“Tôi không rõ lắm tình hình bên phía cô chủ. Cô ấy tới thành phố Lâm Giang thì cắt đuôi tất cả vệ sĩ ngầm của tôi. Ông cũng biết là cô chủ không muốn người khác theo dõi những việc cô ấy làm mà”.


Chàng trai mặc quân phục lại trả lời nói.


“Ở Đại Hạ này, người có thể uy hiếp tới con bé cũng không nhiều. Hơn nữa, bên cạnh nó còn có người kia, con bé đi thành phố Lâm Giang thì tôi cũng cảm thấy yên tâm”.


Ông lão nói.


“Người kia, ở thành phố Lâm Giang?”


Chàng trai mặc quân phục nắm được trọng điểm của câu nói liền hỏi.


“Nếu không con bé chạy đến Lâm Giang làm gì? Con bé này đã ở bên người đó từ khi 15 tuổi, một tấc không rời. Con bé coi người đó như anh cả, lần này tới Lâm Giang, đương nhiên là đi tìm cậu ta rồi”.


Ông lão lắc đầu, bất lực nói, rồi thu tẩu thuốc lại, xoay người ra ngoài.


Ở vùng ngoại ô Đế Đô, trong một tiểu viện mang phong cách cổ xưa, một người đàn ông mặc quần áo bằng vải thô đang ngồi viết chữ trên chiếc bàn dài. Tay còn lại của anh ta thì cầm một tấm lệnh bài màu đen, trên lệnh bài là một con rồng lớn đang nhe nanh múa vuốt.


“Viết chứ có thể tĩnh tâm, tĩnh tâm, tĩnh tâm…”


Người đàn ông lẩm bẩm nói một từ, nhưng bàn tay nắm lệnh bài càng lúc càng chặt, bộ dạng như muốn bóp nát tấm lệnh bài trong tay. Anh ta cứ trầm lặng như vậy, cây bút vẫn nâng lên trong tay nhưng không viết một chữ nào, tờ giấy trắng trên chiếc bàn dài vẫn trắng tinh không nhiễm một nét bút.


Một lúc lâu sau, bàn tay cầm lệnh bài cuối cùng cũng buông lỏng. Anh ta đặt bút xuống, dường như cả người thư thái hơn nhiều.


“Tại sao còn tìm tôi? Tôi sợ là tôi sẽ giết chết anh”.


Người đàn ông cau mày, nhìn ánh đèn phía xa xa ngoài kia, lẩm bẩm nói. Sau đó, anh ta đứng lên, đi vào trong phòng…


Màn đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sớm, Long Thiên Tiếu vẫn như thường lệ tỉnh dậy rất sớm.


Sau khi ăn sáng xong, anh đưa Long Tiểu Tịch đến trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi trước rồi đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố thị. Cuối cùng thì anh tự đến tập đoàn Long Đằng, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm ở đây.


Đến tòa nhà Long Đằng, dừng xe điện vào một chỗ anh mới phát hiện, lúc này, Tần Viễn Lâm đã đưa Tần Tiểu Manh đứng ở cửa đợi sẵn. Điều này khiến Long Thiên Tiếu cảm thấy không còn gì để nói, anh chỉ tới đây làm bảo vệ thôi mà.


Anh làm bảo vệ, một phần là vì không muốn cứ trốn mãi trong nhà, một phần cũng muốn giấu mình một chút.







Bây giờ Tần Viễn Lâm làm thế này, anh muốn giấu mình khiêm nhường một chút cũng không làm được.





Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh mới sáng sớm đã đứng ở cửa tập đoàn khiến nhân viên tới đi làm nhìn thấy, ai cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhưng vẫn cung kính chào hỏi chủ tịch và cô chủ.


“Thầy Long, cuối cùng thầy cũng tới rồi”.


Tần Viễn Lâm nhìn thấy Long Thiên Tiếu đi tới, thì vội vàng đón tiếp, chào hỏi.


“Ông là người giàu có nhất thành phố Lâm Giang, không cần phải câu nệ như thế. Ông thế này thì tôi khó làm lắm”.


Long Thiên Tiếu cười khổ, tuy rằng anh chỉ nói một cách khó hiểu, nhưng anh biết, Tần Viễn Lâm sẽ hiểu ý anh.



“Đây là ngày đầu tiên thầy Long tới, nên tôi phải xử lý các thủ tục liên quan cho thầy. Tôi sợ người dưới làm không tốt, cho nên đã tự mình qua đây”.


Tần Viễn Lâm có chút ngại ngùng nói. Lời này nói ra, chắc chẳng ai tin, đường đường là người giàu nhất thành phố Lâm Giang lại hạ mình đi xử lý thủ tục cho một bảo vệ nhỏ bé?


“Chúng ta vào trong trước đã!”


Long Thiên Tiếu có chút bất lực mà nói. Tần Viễn Lâm dẫn đường, đưa Long Thiên Tiếu tới phòng làm việc của ông ta.


“Biết thầy tới, tôi đã bảo người chuẩn bị ba căn phòng làm việc với ba phong cách khác nhau. Thầy đợi một chút nhìn xem thích cái nào. Nếu mà phòng nào cũng thích thì thầy cứ dùng cả ba phòng”.


Tần Viễn Lâm rót một tách trà cho Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Tần Tiểu Manh ngồi một bên đã sớm không nhẫn nại được nữa. Mọi ngày vào giờ này, cô bé vẫn còn đang ngủ, nhưng hôm nay lại bị Tần Viễn Lâm kéo dậy từ sáng sớm, nói phải đi gặp thầy Long gì đó, hóa ra là Long Thiên Tiếu.


“Chủ tịch Tần, làm như vậy quá khoa trương rồi. Tôi chỉ là một vệ sĩ, chỉ cần chỗ có thể đặt lưng là được”.


Long Thiên Tiếu cảm thấy không còn gì để nói. Anh chưa từng nghe thấy, một vệ sĩ lại có phòng làm việc, Tần Viễn Lâm này cũng thật bày vẽ quá.


“Đúng vậy, đây chính là một nơi có thể nghỉ ngơi. Phòng nghỉ cá nhân, đến lúc đó, thầy tự chọn một phòng”.


Tần Viễn Lâm vô cùng chu đáo nói. Long Thiên Tiếu cảm thấy mình đến đây không phải để làm vệ sĩ mà tới làm Thái Thượng Hoàng thì có.


“Tiểu Manh, con đưa thầy Long đi làm thủ tục nhận chức!”


Tần Viễn Lâm lại nói.





Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh mới sáng sớm đã đứng ở cửa tập đoàn khiến nhân viên tới đi làm nhìn thấy, ai cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhưng vẫn cung kính chào hỏi chủ tịch và cô chủ.


“Thầy Long, cuối cùng thầy cũng tới rồi”.


Tần Viễn Lâm nhìn thấy Long Thiên Tiếu đi tới, thì vội vàng đón tiếp, chào hỏi.


“Ông là người giàu có nhất thành phố Lâm Giang, không cần phải câu nệ như thế. Ông thế này thì tôi khó làm lắm”.


Long Thiên Tiếu cười khổ, tuy rằng anh chỉ nói một cách khó hiểu, nhưng anh biết, Tần Viễn Lâm sẽ hiểu ý anh.


“Đây là ngày đầu tiên thầy Long tới, nên tôi phải xử lý các thủ tục liên quan cho thầy. Tôi sợ người dưới làm không tốt, cho nên đã tự mình qua đây”.


Tần Viễn Lâm có chút ngại ngùng nói. Lời này nói ra, chắc chẳng ai tin, đường đường là người giàu nhất thành phố Lâm Giang lại hạ mình đi xử lý thủ tục cho một bảo vệ nhỏ bé?


“Chúng ta vào trong trước đã!”


Long Thiên Tiếu có chút bất lực mà nói. Tần Viễn Lâm dẫn đường, đưa Long Thiên Tiếu tới phòng làm việc của ông ta.


“Biết thầy tới, tôi đã bảo người chuẩn bị ba căn phòng làm việc với ba phong cách khác nhau. Thầy đợi một chút nhìn xem thích cái nào. Nếu mà phòng nào cũng thích thì thầy cứ dùng cả ba phòng”.


Tần Viễn Lâm rót một tách trà cho Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Tần Tiểu Manh ngồi một bên đã sớm không nhẫn nại được nữa. Mọi ngày vào giờ này, cô bé vẫn còn đang ngủ, nhưng hôm nay lại bị Tần Viễn Lâm kéo dậy từ sáng sớm, nói phải đi gặp thầy Long gì đó, hóa ra là Long Thiên Tiếu.


“Chủ tịch Tần, làm như vậy quá khoa trương rồi. Tôi chỉ là một vệ sĩ, chỉ cần chỗ có thể đặt lưng là được”.


Long Thiên Tiếu cảm thấy không còn gì để nói. Anh chưa từng nghe thấy, một vệ sĩ lại có phòng làm việc, Tần Viễn Lâm này cũng thật bày vẽ quá.


“Đúng vậy, đây chính là một nơi có thể nghỉ ngơi. Phòng nghỉ cá nhân, đến lúc đó, thầy tự chọn một phòng”.


Tần Viễn Lâm vô cùng chu đáo nói. Long Thiên Tiếu cảm thấy mình đến đây không phải để làm vệ sĩ mà tới làm Thái Thượng Hoàng thì có.


“Tiểu Manh, con đưa thầy Long đi làm thủ tục nhận chức!”


Tần Viễn Lâm lại nói.


“Con đi giúp chú ấy làm thủ tục nhận chức?”


Vẻ mặt Tần Tiểu Manh cứng ngắc hỏi. Một vệ sĩ nhận chức còn bảo cô bé đi giúp làm thủ tục, đây không phải là chuyện cười sao?


“Đương nhiên chính là con, thầy Long không quen công ty, con đi cùng thầy để hướng dẫn”.


Tần Viễn Lâm vô cùng chắc nịch nói.


“Con…”


Tần Tiểu Manh còn muốn nói gì nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Tần Viễn Lâm nhìn tới chỉ đành nghe lời.


“Được rồi, chú đi theo cháu”.


Tần Tiểu Manh có chút bất lực nói. Cô bé quen biết Long Thiên Tiếu nhiều ngày như thế rồi, thật sự cô bé không thấy người đàn ông này có bản lĩnh gì khác ngoài việc biết đánh nhau. Hơn nữa, lại là một người đàn ông vô cùng tẻ nhạt, tính tình lạnh lùng tới mức khiến người ta rét run.


Long Thiên Tiếu nói tạm biệt với Tần Viễn Lâm rồi cùng Tần Tiểu Manh đi ra ngoài.





----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK