Lúc này Long Tiểu Tịch đứng lên gắp rau, nói một cách khó nhọc, nhìn thấy Long Tiểu Tịch có chút trật vật, Cố Tuyết Cầm không vui liếc cô bé một cái rồi gắp rau vào bát cho cô bé.
“Vậy con nói xem tại sao?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Fan cuồng đó!”, Long Tiểu Tịch nói.
“Phốc, cái gì mà fan cuồng, ai dạy cháu đó? Không học hành cho tử tế, cháu biết thế nào là fan cuồng không?”
Long Vận Nhi nghe thấy vậy thì tức giận nói, con bé này, có những lúc thật sự có thể làm người khác tức chết.
“Dì Trương dạy đó. Fan cuồng là con gái, tìm mọi cách để nghe ngóng tin tức của một người con trai, lúc gặp người đó thì sẽ cúi đầu, bộ dạng rất nhút nhát, đấy chính là fan cuồng”, Long Tiểu Tịch giải thích một cách mạch lạc.
“Chết cười mất, nhiều đồ ăn thế này cũng không bịt được miệng của em”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời đó thì nhịn không được mà bật cười, dì Trương đó cũng thật sự là một người tài giỏi, cái gì cũng dạy cho trẻ con, cũng không sợ dạy hư đứa trẻ. Xem ra, sự trưởng thành sớm của Long Tiểu Tịch thật sự có liên quan vô cùng lớn đến dì Trương này.
“Biến đi, nhóc con lừa người, cháu thì biết cái gì chứ. Đây gọi là sùng bái học thuật, học hỏi điều hay”, Long Vận Nhi vừa nghe thấy những lời đó thì cảm thấy bế tắc.
“Thấy xấu thì tự xét lại mình?”, Long Tiểu Tịch lại lắc đầu và nói.
“Chậc chậc chậc, cháu đi mẫu giáo mà sao lại biết nhiều thế? Bây giờ đã dạy Luận Ngữ cho trẻ con ở mẫu giáo sao?”
Long Vận Nhi thấy Long Tiểu Tịch có thể nói tiếp câu nói của mình thì có chút kinh ngạc nói.
“Chưa dạy, đây là một trong số ít những cuốn sách cháu thích ở trong thư viện của trường mẫu giáo”, Long Tiểu Tịch giải thích.
“Cháu lại thích xem loại sách đó. Tuổi của cháu đáng lẽ phải thích đọc truyện thiếu nhi hoặc truyện tranh chứ? Hơn nữa cháu có thể đọc được chữ à?”, Long Vận Nhi có chút kinh ngạc nói.
“Cháu không thèm xem truyện thiếu nhi với truyện tranh, chỉ những đứa trẻ ngốc nghếch mới đọc truyện thiếu nhi và truyện tranh, chữ á, cháu vốn dĩ nhận biết được rất nhiều mặt chữ đấy”, Long Tiểu Tịch nói một cách vô cùng tự tin.
“Giỏi quá, không ngờ rằng nhóc con nhà chúng ta lại giỏi như vậy”, Long Vận Nhi cảm thán.
“Đương nhiên, đương nhiên, hehe!”
Long Tiểu Tịch vô cùng đắc ý nói, nói xong liền đứng lên gắp rau và ăn ngấu nghiến.
Lúc này, bản tin buổi tối đang được phát trên TV.
“Kính chào quý vị và các bạn, sau đây là một loạt tin tức liên quan. Tiếp theo, chúng ta cùng theo dõi chi tiết: vụ án giết người được nhiều người quan tâm ở ngoại ô thành phố Lâm Giang đã có manh mối, có tin đồn rằng một cao thủ bí ẩn đã ra tay giết kẻ hành hung. Sát thủ Tiêu Khắc Thác, đứng thứ 15 trong danh sách những sát thủ, thực lực kinh người. Trước khi đặt chân đến Đại Hạ, hắn ta liên tục đăng video lên mạng xã hội nước ngoài để khiêu khích Đại Hạ của chúng ta, khiêu khích chiến khu Nam Cảnh và xúc phạm những chiến sỹ bảo vệ Tổ quốc Đại Hạ”.
“Sau khi lẻn vào địa phận Đại Hạ, hắn ta đã ra tay sát hại người dân ở thành phố Lâm Giang khiến một người chết và một người bị thương, sau khi giết người còn không quên đăng video để khoe khoang. Tuy nhiên, cái gọi là ác giả ác báo, chỉ trong một đêm, tội ác của hắn đã bị quả báo, thi thể hắn bị treo trên cổng thành, nơi đông người qua lại, bị những người dân phẫn nộ ném trứng và rau”.
“Sau khi tên sát thủ chết, cảnh sát đã tiến hành khám nghiệm thi thể của hắn ta. Sau đây chúng tôi may mắn được phỏng vấn cảnh sát trưởng của thành phố Lâm Giang, Trần Hướng Thiên, ông ấy sẽ giúp chúng ta giải đáp kết quả khám nghiệm tử thi”.
Người dẫn chương trình mỉm cười, nói một cách hùng hồn. Sau khi nói xong thì máy quay liền di chuyển và Trần Hướng Thiên xuất hiện.
“Xin hỏi ông Trần, nghe nói các ông đã khám nghiệm tử thi của sát thủ với tốc độ nhanh nhất, không biết là kết quả khám nghiệm như thế nào? Trên thực tế, điều mọi người quan tâm nhất chắc chắn là vị cao thủ bí ẩn. Từ kết quả khám nghiệm có thể thu thập được một số thông tin nhận dạng về vị cao thủ bí ẩn đó không?”
Phóng viên nói xong thì chuyển micro đến trước mặt Trần Hướng Thiên.
“Tôi có thể khẳng định với mọi người rằng chúng tôi quả thực đã thu được một số thứ đặc biệt từ trên thi thể người chết và có liên quan đến kẻ giết người bí ẩn. Các bạn phóng viên, các bạn khán giả thân mến, các bạn có thể xem thử đồ vật này, là đồ vật trên người thi thể, cũng là hung khí trực tiếp giết chết đối phương”.
Trần Hướng Thiên nhìn vào ống kính và nghiêm túc nói, nói xong thì tay đeo găng tay của ông ta cầm một chiếc túi đựng hung khí sắc bén, hung khí làm bằng thép, trên mặt hung khí có một con rồng đang nhe nhanh múa vuốt, thật dũng mãnh.
Xem tin tức này, Cố Tuyết Cầm liền nhìn Long Thiên Tiếu hồi lâu nhưng chỉ thấy Long Thiên Tiếu đang cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn TV.
“Đây là gì, ông Trần có thể giải thích cho chúng tôi được không?”
Phóng viên nhìn thấy hung khí trong tay Trần Hướng Thiên, có chút tò mò hỏi.
Gai rồng, người bình thường không thể biết thứ đồ này.
“Đây là một loại vũ khí gọi là gai rồng, bởi vì trên vũ khí có một con rồng nhe nanh múa vuốt, chúng tôi gọi nó là gai rồng. Gai rồng này có vẻ được làm bằng thép, nhưng thực chất nó được làm từ những vật liệu rất đặc biệt. Theo kinh nghiệm xử lý vụ án nhiều năm của tôi, các cao thủ giết người thường dùng vũ khí đặc biệt của mình để kết liễu đối thủ, hoặc để lại dấu ấn để chứng minh người là do họ giết, đồng thời tuyên bố sức mạnh của họ đối với bên ngoài. Chiếc gai rồng này hiển nhiên là vũ khí đặc biệt và dấu ấn đặc biệt của vị cao thủ đó”.
Trần Hướng Thiên cầm gai rồng, nói một cách kỹ lưỡng.
“Thật kỳ quái, chẳng phải chứng cứ, tang vật, v.v., đều là những thứ cần giữ bí mật sao? Trần Hướng Thiên sao lại khoe ra vật chứng này trước mặt nhiều người như vậy?”
Long Vận Nhi xem tin tức, có chút nghi hoặc nói, cái này cũng quá bất thường, người tỉ mỉ như cô ấy đã chú ý đến điều bất thường này.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì lại liếc Long Thiên Tiếu thật lâu. Trần Hướng Thiên bất thường như vậy, sợ là không phải do Long Thiên Tiếu chỉ dẫn, có lẽ Trần Hướng Thiên đã biết được không ít về thân phận của Long Thiên Tiếu.
Không trách được Trần Hướng Thiên vẫn luôn nghe lời Long Thiên Tiếu.
Trần Hướng Thiên ở thành phố Lâm Giang đã là một nhân vật tầm cỡ, đến Trần Hướng Thiên cũng phải nghe lời Long Thiên Tiếu, thế thì Long Thiên Tiếu là nhân vật tầm cỡ đến mức nào? Trong lòng Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ nhưng không lên tiếng hỏi.
Cô hiểu được cách trở thành người phụ nữ đứng phía sau một người đàn ông. Đàn ông cần sự ủng hộ thầm lặng chứ không phải ồn ào, xông xáo, khiến mọi việc thêm loạn. Vì thế, cô rất nghe lời Long Thiên Tiếu.
“Có lẽ ông ta đang khoe khoang!”, Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói.
“Vậy xin hỏi ông Trần Hướng Thiên, ông có thể đoán được danh tính của vị cao thủ bí ẩn thông qua chiếc gai rồng này không? Đây là điều mà tất cả khán giả của chúng tôi quan tâm nhất”.
Lúc này, phóng viên lại đặt câu hỏi, sau khi nói xong liền đưa micro hướng về Trần Hướng Thiên.