Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao vậy?”

Cơ hồ trong lúc nhất thời, Long Thiên Tiếu và Long Vận Nhi cùng thốt lên, ánh mắt đều nhìn về phía Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm thấy vậy nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Cô nhìn Long Thiên Tiếu, liều mạng dùng ánh mắt ám chỉ, biểu thị cho Long Thiên Tiếu.

Động tác thể hiện rõ ràng như vậy, Long Vận Nhi cũng thấy được, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Long Thiên Tiếu, khi nhìn vào mặt Long Thiên Tiếu, biểu cảm của cô ấy cũng phải thay đổi.

“Haha!”

Long Vận Nhi che miệng nhỏ nhắn lại không nhịn được bật cười.

“Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Long Thiên Tiếu vẫn như cũ không hiểu chuyện gì.

“Mất mặt quá!”

Cố Tuyết Cầm biết Long Vận Nhi đã chú ý đến dấu son môi trên mặt Long Thiên Tiếu, gương mặt cô đỏ ửng lên, che mặt, chạy trốn về phòng.

“Anh, thấy anh với chị dâu ân ái vậy em cũng yên tâm rồi”.

Long Vận Nhi nhịn không được bật cười.

“Cái gì mà ân ái mới không ân ái?”

Long Thiên Tiếu có chút ngỡ ngàng, anh cảm giác có chuyện gì xảy ra nhưng lại không nghĩ ra là chuyện gì, cho nên vẫn hết sức chuyên chú làm bữa sáng.

“Không có gì, anh nấu bữa sáng đi, em đi rửa mặt đánh răng đây”.

Long Vận Nhi cười cười nói.

“Ừm, em đi đi, bữa sáng rất nhanh sẽ làm xong thôi”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Anh, anh vẫn chưa đánh răng rửa mặt đúng không?”

Long Vận Nhi lại hỏi.

“Chưa nữa, làm sao vậy?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút nghi hoặc nói, sao cảm giác hôm nay mọi người có chút kỳ lạ vậy?

“Lát anh phải rửa mặt cho kỹ, nếu cứ để vậy ra ngoài sẽ làm trò cười cho mọi người đấy!”

Long Vận Nhi lại nói.

“Có ý gì?”

Long Thiên Tiếu ngỡ ngàng, sao cảm giác trong lời này còn có ý tứ khác, hôm nay mọi người làm sao vậy?

“Không có gì, em đi rửa mặt đánh răng trước đã”.

Long Vận Nhi lắc đầu sau đó cười cười rời đi. Sau khi Long Vận Nhi rời đi Long Thiên Tiếu luôn có cảm giác kỳ lạ, anh nhớ lại rồi phát hiện ra một chi tiết, đó là khi Long Vận Nhi nhìn thấy mặt mình liền không nhịn được bật cười.

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền rửa tay rồi cầm điện thoại di động lên, mở chức năng chụp ảnh ra nhìn.

Từ trong điện thoại di động anh nhìn thấy gương mặt mình, trên mặt có dấu son môi đỏ, nhìn thấy dấu son môi này, trán Long Thiên Tiếu nhất thời xuất hiện đầy vạch đen, thiếu chút nữa muốn ngã khụy xuống đất.

“Chị Tuyết Cầm, chị làm sao vậy?”

Trong phòng, Long Tiểu Tịch ngồi trên giường thấy Cố Tuyết Cầm úp mặt vào chăn, thực sự là quá mất mặt rồi.

“Không có gì”.

Giọng Cố Tuyết Cầm khàn khàn nói.

“Chị Tuyết Cầm em cũng muốn có một đóa hồng nhỏ giống bố, chị có thể cho em một đóa hồng nhỏ như vậy không?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Cái đó không phải đóa hồng nhỏ gì cả!”

Cố Tuyết Cầm rốt cuộc cũng biết đóa hồng nhỏ Long Tiểu Tịch nói là gì, dấu son môi nhìn qua rất giống đóa hồng nhỏ, sau khi chuyện mình để lại dấu son môi trên mặt Long Thiên Tiếu bị Long Vận Nhi biết được, cô cảm giác bản thân mình không xong rồi.

“Em biết ngay đó không phải là đóa hồng nhỏ mà là dấu son môi của chị Tuyết Cầm”.

Long Tiểu Tịch làm bộ dạng hiểu rất rõ nói.

“Biết rồi em còn nói là đóa hồng nhỏ?”

Cố Tuyết Cầm ngẩng đầu lên, tức giận nói, con nhóc này đúng thật là!

“Cô giáo cũng nói, cô sẽ in những đóa hồng nhỏ lên mặt những bạn nhỏ ngoan ngoãn, chỉ những bạn nhỏ ngoan thì mới có đóa hồng nhỏ đó. Chị Tuyết Cầm in một đóa hồng nhỏ lên mặt bố nhất định là bởi vì bố đã thể hiện vô cùng tốt đúng không?”

Long Tiểu Tịch nghe vậy, chậm rãi nói. Chỉ là người nói vô tâm người nghe hữu ý, Cố Tuyết Cầm lại có cảm giác đứa nhóc này như đang lái xe, cái gì mà Long Thiên Tiếu có biểu hiện tốt thì cô sẽ in một đóa hồng nhỏ lên mặt anh chứ.

Buổi tối hôm qua anh và cô chưa phát sinh chuyện gì hết, biểu hiện cái quỷ gì vậy?

“Không phải vậy đâu”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, không biết giải thích thế nào chỉ thấy vô cùng xấu hổ.

“Không phải thế thì là thế nào?”

Long Tiểu Tịch nghe vậy lại hỏi.

“Thời gian cũng sắp muộn rồi, em nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, chuyện đóa hồng nhỏ để tối nói sau”.

Cố Tuyết Cầm nhìn thời gian rồi nói với Long Tiểu Tịch.

“Ồ, vậy chị Tuyết Cầm nhất định không được quên chuyện đóa hồng nhỏ này đấy”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy vô cùng nhu thuận đáp, nói xong cô bé từ trên giường nhảy xuống, đi đôi dép tai thỏ xuống tầng.

Sau khi Long Tiểu Tịch rời đi, Cố Tuyết Cầm lại chôn đầu vào trong chăn, quá mất mặt rồi, cô cảm giác chính mình đang tự nhốt mình trong phòng, tiếp tục tự nhốt, sẽ mãi tự nhốt mình thế này mất.

Vài phút sau Long Thiên Tiếu đi lên phát hiện Cố Tuyết Cầm đang vùi đầu vào trong chăn, có chút không nói nên lời.

“Đi rửa mặt đánh răng đi, bữa sáng làm xong rồi”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.

“Tôi không ăn!”

Cố Tuyết Cầm chôn mặt trong chăn, có chút hờn dỗi nói.

“Cô đang làm gì vậy, không cần đi làm sao?”

Long Thiên Tiếu đi tới, xoa đầu Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.

“Quá mất mặt rồi, không còn mặt mũi gặp ai nữa”.

Cố Tuyết Cầm ồm ồm giọng nói.

“Da mặt sao lại mỏng như vậy?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút nói không nên lời, kéo Cố Tuyết Cầm lại gần, bế cô lên rồi trực tiếp đặt xuống đất, chỉ là Cố Tuyết Cầm đứng không vững thiếu chút ngã xuống đất, cũng may Long Thiên Tiếu nhanh tay ôm lấy cô.

Gương mặt cô đỏ lên, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau bèn đứng yên bất động.

“Được rồi nhanh thay quần áo xuống dưới, lát nữa còn phải đi làm”.

Long Thiên Tiếu đỡ Cố Tuyết Cầm đứng lên rồi nói.

Cô đứng đó thậm chí chỉ theo bản năng, “chụt” một tiếng lại hôn vào một bên má còn lại của Long Thiên Tiếu, vậy là tốt rồi giờ cả hai bên đều có dấu son môi.

“Anh không được phép ra ngoài, ở lại đây đợi tôi”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu sau đó đi vào trong phòng tắm, bị Cố Tuyết Cầm hôn một cái, Long Thiên Tiếu lại sờ sờ lên mặt mình.

“Người phụ nữ lưu manh!”

Long Thiên Tiếu hùng hổ nói.

Nhưng anh cũng rất nghe lời không ra ngoài mà tựa vào ghế sofa đợi.

Mấy phút sau, Cố Tuyết Cầm từ trong nhà tắm đi ra.

“Anh vào đi”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Để làm gì?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại.

“Chẳng lẽ anh muốn để hai má dính son môi rồi đi ra ngoài sao, anh không cảm thấy xấu hổ hả?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, nhẹ nhàng đánh vào bả vai Long Thiên Tiếu, sau đó nói.

“Người thấy ngại là cô, chứ không phải tôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói, nhưng vẫn đứng lên đi vào trong nhà tắm.

“Khốn kiếp, không biết xấu hổ!”

Cố Tuyết Cầm nhẹ giọng mắng, nghĩ đến một màn bị Long Vận Nhi thấy, cô vẫn có cảm giác mặt nóng lên, da mặt cô vốn đã vô cùng mỏng rồi.

Đợi sau khi Long Thiên Tiếu rửa mặt xong, Cố Tuyết Cầm mới cùng Long Thiên Tiếu xuống tầng.

Người một nhà, ngồi trên bàn ăn cùng nhau ăn sáng, nhưng mặt Cố Tuyết Cầm vẫn đỏ bừng, cô cúi thấp đầu, chỉ tập trung ăn.

“Chị Tuyết Cầm, chị đừng quên tối này còn in cho em đóa hồng nhỏ đấy”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch phá vỡ không khí yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK