Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông lật vài trang nhạc phổ, sau đó tay nhấn lên phím đàn.

Vài nốt nhạc nhanh chóng nảy ra, nó tựa như nhẹ nhàng gieo vào lòng người, dường như trong nháy mắt đưa người ta vào trạng thái thanh tao, quên đi chính bản thân mình.

Ngay sau đó là những nốt nhạc linh động vang lên, tựa như một dòng suối êm ái chảy vào trong lòng người. Dòng suối êm ái chảy nối tiếp nhau, vui tươi, lắng đọng, trầm mặc, xót xa liên tục thay đổi, điều không thay đổi chỉ có sự lưu luyến không rời trong tiếng đàn.

Cũng đúng vào lúc này, cả phòng hòa nhạc bắt đầu thay đổi. Cả phòng hòa nhạc đều ở trong một hiệu ứng giả lập đặc biệt, vô số hình ảnh ấp áp thay đổi.

Cố Tuyết Cầm nắm bàn tay nhỏ bé của Long Tiểu Tịch đứng trên sân khấu, xung quanh là âm nhạc tuyệt vời, nhìn về bầu trời trên sân khấu, cô có cảm giác như mình đang đứng giữa bầu trời sao rộng lớn sáng lung linh, xung quanh là những vì tinh tú đưa tay ra là có thể chạm tới.

“Đây là trình độ piano cấp mười đó!”

Sở Uyển Tình nghe thấy tiếng đàn, liền nhỏ giọng tán thưởng.

“River flows in you, đây chính là tác phẩm Lý Trường Dân bỏ tâm huyết sáng tác trong vòng mười năm. Còn chồng chị Tuyết Cầm chính là nghệ sĩ piano huyền thoại được vạn người ngưỡng mộ, Hoàng tử Ếch!”

Lương Giai nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang say sưa đàn piano, hơi ngẩn người nói.

“Mẹ tôi ơi, chuyện này sao có thể”.

Sở Uyển Tình khẽ kêu lên một tiếng.

“Suỵt!”

Lương Giai làm động tác im lặng với Sở Uyển Tình, sau đó cô ta chầm chậm nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận những nốt nhạc thánh thót chảy qua tim mình.

Cố Tuyết Cầm đứng trên sân khấu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nghe tiếng piano thánh thót, vành mắt cũng ửng đỏ. Thuận theo tiếng nhạc lên đến cao trào, nước mắt cô cũng không ngăn được mà chảy xuống. Đến khi khúc nhạc đi đến đoạn cuối, mặt cô đã ướt nhòa đầy nước mắt.

Sau khi bản nhạc kết thúc, cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đã bước từ phía trước đàn piano đến.

Thấy Long Thiên Tiếu bước đến, Cố Tuyết Cầm dường như ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía người giơ tay ra là có thể chạm đến kia. Cố Tuyết Cầm gần như theo bản năng đưa tay lên tháo mặt nạ trên mặt Long Thiên Tiếu xuống. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, một dòng nước nóng hổi dâng trào trong khóe mắt.

“Anh biết anh không phải là một người chồng tốt, năm năm qua anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông nên làm”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ biết khóc không thành tiếng, không ngừng lắc đầu phủ nhận lời nói của Long Thiên Tiếu.

“Năm năm qua, là em gánh vác cho gia đình này, là em nói cho anh biết, mình vẫn còn có một gia đình hoàn chỉnh. Quãng đời còn lại, em và con là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh nhất định sẽ bảo vệ hai người thật tốt. Anh mong em sẽ cho anh một cơ hội để bồi đắp cho em. Bà xã, chúc em sinh nhật vui vẻ!”

Long Thiên Tiếu nói tiếp.

“Không phải, không phải đâu”.

Cố Tuyết Cầm khóc không thành tiếng, chỉ liều mạng lắc đầu nói.

“Hôm nay là sinh nhật của em, em khóc cái gì?”

Long Thiên Tiếu chỉ bình thản nói.

“Em thèm vào mà khóc, đều tại anh đấy!”

Cố Tuyết Cầm hơi kích động nói, đánh hai cái vào ngực Long Thiên Tiếu, sau đó nói.

Long Thiên Tiếu liền dùng khăn tay lau nước mắt cho cô.

“Được rồi, em vẫn luôn thích khóc như vậy, khóc sưng mặt lên sẽ không xinh nữa đâu”.

Long Thiên Tiếu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cần, thản nhiên nói.

Đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm ôm chặt cổ Long Thiên Tiếu, vùi đầu vào cổ anh.

“Ui cảm động quá má ơi!”

Sở Uyển Tình cũng có chút cảm động nói. Cô ấy là người bạn thân nhất của Cố Tuyết Cầm, cô ấy biết mấy năm nay Cố Tuyết Cầm trải qua thế nào. Người phụ nữ ngốc này chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng chồng mình có thể chiến đấu đến từng hơi thở mà thôi.

Bây giờ xem ra tất cả đều thành hiện thực rồi.

“Mấy người kia toàn nói chồng chị Tuyết Cầm là tên vô dụng, với tài piano của anh ấy, chắc hẳn có thể nổi tiếng thế giới luôn ấy?”

Lương Giai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Không nói đến những mặt khác anh ấy thế nào, nhưng chỉ riêng tài nghệ piano đã đủ để khiến anh ấy công thành danh toại rồi. Nhưng mọi người vẫn luôn nói anh ấy là tên vô dụng, đồ đi ở rể nhà vợ là sao? Trong lòng Lương Giai thấy rất khó hiểu.

“Sau khi mang trên mình vầng sáng của hoàng tử piano, tôi bỗng dưng cảm thấy anh ấy đẹp trai hơn một chút nhé, quả thật có chút khí chất của hoàng tử”.

Sở Uyển Tình nhìn về phía giữa sân khấu, sau đó nói.

Cũng vào lúc này, phía trên sân khấu bỗng dưng trở nên trong suốt, trong đến mức có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

“Bùm bùm bùm!”

Họ chỉ thấy bên ngoài phòng hòa nhạc không trung, có vô số pháo hoa rực rỡ bay lên, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

“Haha, đẹp quá đẹp quá”.

Long Tiểu Tịch cầm hai cây pháo bông trên tay, vừa nhảy nhót vừa nói.

Bên dưới tháp Lâm Giang, vô số người nhìn thấy cảnh tượng này đều cầm điện thoại ra chụp. Đồng thời, tác phẩm mà Lý Trường Dân dành mười năm tâm huyết sáng tác, thông qua livestream trong nháy mắt cũng bùng nổ khắp mạng internet, trên tất cả các trang mạng xã hội đều đứng đầu hot search.

“Hoàng tử Ếch biểu diễn tác phẩm tâm huyết mười năm chúc mừng sinh nhật vợ”.

Dòng hot search này gần như độc chiếm tất cả các mạng xã hội trong và ngoài nước. Trong video, Long Thiên Tiếu đeo mặt nạ ếch, mà máy quay sau khi được thiết lập vị trí đặc biệt không để Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch lọt vào trong.

“Người phụ nữ hạnh phúc nhất!”

“Bản nhạc ‘River flows in you’ ra mắt toàn thế giới!”

“Hoàng tử Ếch bao hết dạ minh châu Phương Đông, thân thế kinh ngạc!”

Những hot search này cũng lần lượt xuất hiện trên bảng hot search, hơn nữa độ hot càng ngày càng cao.

Đỉnh tháp Lâm Giang, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang ôm nhau, cùng lúc đó, Long Vận Nhi, Cố Vân Sơn, Sở Uyển Tình, Lương Giai và mọi người ngồi ở dưới đã hoàn thành nhiệm vụ, nhân viên phục vụ và đầu bếp đứng xung quanh đều vỗ tay hoan hô.

Trong số những nhân viên phục vụ và đầu bếp này có không ít người là nữ, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, trong mắt bọn họ đều lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Cũng vào lúc này, một ông lão xuất hiện trước cửa phòng hòa nhạc, phía sau ông lão còn có một người phụ nữ mặc trang phục dạ hội. Người phụ nữ này không phải Đông Phương Tuyết thì còn có thể là ai? Còn ông lão kia hiển nhiên chính là Lý Trường Dân.

Theo sau Lý Trường Dân còn có một người mặc sườn xám, dáng người cao gầy, là một cô gái cực kỳ đoan trang lịch sự. Trong tay cô gái thanh lịch còn bưng một chiếc khay, trên khay hình như là một vật trang trí, bởi vì nó được che bằng vải đỏ nên người bên cạnh cũng không thể nhìn được trong khay là thứ gì.

Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng phát hiện Lý Trường Dân đi đến.

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy ông lão xa lạ đứng cách đó không xa cũng sửng sốt.

“Ông lão kia là ai thế? Sao nhìn ông ấy cảm giác quen quen vậy?”

Sở Uyển Tình nhìn thấy ông lão liền nghi ngờ nói.

“Tôi cũng cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải!”

Lương Giai nghe thấy vậy cũng hơi nghi hoặc nói.

“Chào ông, xin hỏi ông là?”

Cố Tuyết Cầm điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi hỏi.

“Cậu Long, cô Cố, họ Lý tôi đến đây chúc hai người bạc đầu giai lão, mãi mãi hạnh phúc. Chúc cô Cố sinh nhật vui vẻ, mãi khỏe mạnh hạnh phúc”.

Lý Trường Dân đi đến, dựa theo nghi lễ Đại Hạ hơi cúi đầu, sau đó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK