Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau tiếng hét chói tai, Tần Tiểu Manh liền bỏ chạy, cô ấy chạy quanh võ đài, không để cho cao thủ Muay Thái kia tới gần mình.

Cao thủ Muay Thái cũng ngỡ ngàng, hắn ta còn tưởng cô bé dám so chiêu với mình, không ngờ được lại bị dọa đến chạy loạn khắp sân, hắn ta thấy thế cũng đuổi theo. Nhưng thân hình Tần Tiểu Manh xem chừng vô cùng linh hoạt mà cơ thể cao thủ Muay Thái trước mặt lại có vẻ cồng kềnh hơn rất nhiều.

Bắt đông bắt tây cũng không thể bắt được Tần Tiểu Manh.

Trên đấu trường quyền anh, một người đàn ông to con với một cô gái nhỏ đang đuổi bắt lẫn nhau, nhìn thấy cảnh này, trong đầu mọi người liền xuất hiện hình ảnh diều hâu bắt gà con.

“Phốc ha ha ha ha!”

“Đây là diều hâu bắt gà con sao? Không nghĩ tới ở đấu trường ngầm Hongdaokou lại có thể nhìn thấy một màn này”.

“Còn không phải sao? Thật đúng là thiên hạ rộng lớn cái quái gì cũng có thể xảy ra!”

Mọi người lại bắt đầu cười, toàn hiện trường vang lên từng trận cười lớn.

Nhìn thấy một màn này, Lôi Hổ không nhịn được nữa, hắn ta làm đại ca nhiều năm như vậy nhưng chưa từng mất mặt như ngày hôm nay.

Trên võ đài vẫn như cũ là cảnh diều hâu bắt gà con, chỉ có điều dường như diều hâu không bắt được gà con, mà gà con bị truy đuổi đến thở hồng hộc, tốc độ cũng dần dần chậm lại. Thể lực của Tần Tiểu Manh hiển nhiên kém hơn nhiều so với cao thủ Muay Thái kia.

Ước chừng được năm sáu phút đồng hồ, Tần Tiểu Manh rốt cuộc không chạy nổi nữa, tuy rằng khiến cao thủ Muay Thái tiêu hao rất nhiều thể lực nhưng tinh thần vẫn còn, nhìn thấy Tần Tiểu Manh không chạy được nữa, hắn ta thấy thời cơ của mình đến rồi.

“Xong rồi, xong rồi, thế này thì xong rồi, mặc kệ đi”.

Tần Tiểu Manh thở hồng hộc, mắt thấy cao thủ Muay Thái đang tới gần, lần này cô ấy không còn chỗ trốn nữa, nghênh đón nắm đấm của cao thủ Muay Thái, nhưng cơ thể cô ấy hơi lách sang một bên, hai tay dùng hết sức túm lấy tay cao thủ Muay Thái, hung hăng giật mạnh một cái.

Cao thủ Muay Thái kia vốn dùng hết toàn lực, cũng không biết vì sao khi bị Tần Tiểu Manh giật như vậy, hắn ta có cảm giác toàn thân không thể khống chế được liền xông về phía trước.

“Bụp!”

Mặt cao thủ Muay Thái va vào cột dọc trên võ đài, hắn ta cảm nhận sâu sắc một luồng ấm nóng truyền tới, hắn ta che mũi, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, khi hắn ta buông tay ra phát hiện trong tay mình đều là máu.

Hắn va phải cột dọc, khiến cho mũi mình phải chảy máu.

“Mẹ nó, là anh tự mình lao vào cột dọc, không liên quan đến tôi!”

Tần Tiểu Manh thấy thế, vô cùng căng thẳng nói.

“Hừm, con nhãi này, đi chết cho ông!”

Cao thủ Muay Thái nghe vậy, rít lên một tiếng. Hắn ta nói xong lại xông về phía Tần Tiểu Manh.

“Khỉ gió, đã nói không liên quan đến tôi rồi, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng a!”

Tần Tiểu Manh thấy thế, lại chạy tiếp, không chạy không được, không chạy sẽ bị người ta đánh chết mất.

Trên võ đài của đấu trường lại biểu diễn một màn diều hâu bắt gà con, Tẩn Tiểu Manh sau khi được nghỉ ngơi một lát, lại khôi phục khả năng chạy của mình.

“Cũng khá lắm!”

Long Thiên Tiếu nhìn thấy tình huống này, bình tĩnh nói.

Mọi người nghe thấy vậy, lại không biết nói gì, cao thủ Muay Thái kia va phải cột dọc là tự hắn ta không cẩn thận được chứ, khá lắm cái gì chứ, sao bọn họ không nhìn ra khá chỗ nào.

Không bao lâu sau Tần Tiểu Manh lại kiệt sức, thở hổn hển không chạy nổi nữa.

Nhưng cao thủ Muay Thái ngoại trừ cái mũi bị thương không ngừng chảy máu ra thì bộ dạng vẫn dữ tợn như hổ đói.

“Cô chết chắc rồi!”

Cao thủ Muay Thái rít gào lên một tiếng, xông qua đó muốn cho Tần Tiểu Manh một cước trí mạng.

“Hết cách rồi!”

Tần Tiểu Manh ổn định tinh thần, thầm nghĩ trong lòng. Cô ấy nhìn thấy nắm đấm sắp lao đến, lặp lại các mánh khóe cũ, dựa theo những thủ thuật đã dùng trước đó, tấn công từ bên hông, tránh các góc cạnh, dùng hết sức đổi hướng tấn công của cao thủ Muay Thái.

Quả nhiên một cước hung hãn này vẫn không đánh tới người Tần Tiểu Manh.

“Hửm?”

Hai lần liên tiếp cùng dùng một cách thức để tạo ra đường sống, Tần Tiểu Manh tựa hồ phát hiện điểu gì khó lường, sức lực tên to con này rất lớn nhưng hai lần liên tiếp đều bị mình phá vỡ sức lực.

Đây là đạo lý gì, trong đầu cô ấy có một cảm giác mãnh liệt, trong chớp mắt cô ấy hình như hiểu được thứ gì đó.

“Cô ấy đã lĩnh ngộ được điểm cốt yếu trong đó rồi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

Lôi Hổ nghe vậy, có chút nghi ngờ, tình thế trận này không quá căng nhưng Tần Tiểu Manh hình như cũng không chiếm được ưu thế gì?

Lục Thanh Dao lúc này, bộ dạng như hiểu như không, cô ấy hình như nhìn ra được điểm gì đó không tầm thường.

“Chị ấy hình như đang dùng một loại thủ pháp, phá bỏ sức mạnh đối phương, thay đổi phương hướng tấn công của đối thủ”.

Lục Thanh Dao như hiểu như không nói, bên này Lôi Hổ nghe thấy vậy, cẩn thận nghĩ lại, ánh mắt trở nên sáng ngời, tất cả những người luyện võ, lời nói không cần quá rõ ràng, chỉ cần liếc nhìn chút liền hiểu ra.

Đúng lúc Tần Tiểu Manh đang tự suy ngẫm, cao thủ Muay Thái lại lao đến, bộ dạng hung hãn như hổ xuống núi, lần này Tần Tiểu Manh đã trấn tĩnh hơn nhiều, sau hai lần liên tiếp loại bỏ đòn tấn công của cao thủ Muay Thái, trong lòng cô ấy đã không còn quá sợ hãi nữa.

Đối mặt với lần công kích trực diện, lần này cũng không khác hai lần trước, phá vỡ được công kích.

Cao thủ Muay Thái sau hai ba lần liên tiếp tấn công, không có ngoại lệ đều không đánh trúng người Tần Tiểu Manh. Hắn cảm nhận được tất cả các đòn công kích thường bị lệch khỏi quỹ đạo một cách kỳ lạ, cảm giác trong nháy mắt liền bị thay đổi phương hướng.

Toàn thân hắn ta tràn đầy sức lực nhưng tất cả sức lực dường như chỉ đang đấm vào bông.

“Chết tiệt, cái quái gì vậy, cao thủ Muay Thái này làm sao vậy, có phải không qua nổi cái cột dọc kia không?”

“Mặt cũng va vào chảy máu rồi, cây cột dọc này có sức hút vậy à?”

“Làm cái quái gì vậy, cao thủ Muay Thái đến một cô bé cũng không xử được!”

Mọi người thấy thế đều thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí trực tiếp chửi bậy, cô bé này căng thẳng chống đỡ lâu như vậy thế mà lại chiếm ưu thế, đây là cái quỷ gì thế?

“Thì ra là như vậy!”

Sau bốn năm lần liên tiếp, đôi mắt xinh đẹp của Tần Tiểu Manh lóe lên tia sáng, cô ấy rốt cuộc cũng hiểu được, đây là một sự lĩnh ngộ không nói ra lời được. Đây là sự lĩnh ngộ chỉ có thể tự hiểu chứ không thể giải thích, chẳng trách ông chú kỳ quái luôn không nói, thì ra là để tự mình ngẫm, thì ra bắt buộc phải tự cảm nhận, có một vài sức mạnh chỉ có thể đạt được bằng cách tự hiểu ra.

“Ông chú kỳ quái, cháu đã hiểu ra rồi, hiểu ra rồi, woa, tuyệt vời, haha!”

Tần Tiểu Manh đột nhiên vui mừng đến khoa chân múa tay, cười ha hả. Bộ dạng vui vẻ nhảy nhót hồn nhiên như đứa trẻ.

“Chết đi, tôi sẽ khiến cô phải chết thảm!”

Cao thủ Muay Thái lấy tay sờ lên máu trên mặt mình, lại cắn răng nói.

“Hừ, rác rưởi, nhìn cho rõ bà cô đây, đây là Thái Cực Quyền, là môn võ của Đại Hạ, là công phu bác đại tinh thâm của Đại Hạ, làm sao thứ súc vật như anh có thể hiểu được. Hôm nay bà cô đây sẽ dạy thứ chó má như anh cách làm người”.

Tần Tiểu Manh nghe vậy, vô cùng khinh thường nói, cô thu hồi thần sắc kích động trên mặt, đứng tại chỗ, lại bày ra tư thế Thái Cực Quyền.

Cao thủ Muay Thái thấy thế, phát hiện khí chất toàn thần Tần Tiểu Manh đã thay đổi rồi, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng xông lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK