Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp hơn, cảm giác cơ thể cũng có chút nóng lên.
“Cái kia, có cái đó sao?”
Trong chăn truyền đến giọng nói như muỗi kêu của Cố Tuyết Cầm.
“Cái gì?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để có con!”
Cố Tuyết Cầm nghe được lại nói.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng sửng sốt một chút, đây quả thực là một vấn đề, sau khi bình ổn lại hơi thở, anh bèn nằm ngửa ra rồi đi ngủ.
Anh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, nếu cứ tiếp tục vậy, cảm giác không thể không xảy ra vấn đề được, đây là lúc nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề này. Bản thân mình và Tuyết Cầm dù sao cũng là vợ chồng bình thường, không có phương diện kia liền có vẻ rất không bình thường đi.
Trong lòng Long Thiên Tiếu thầm nghĩ.
“Để hôm khác đi, em vẫn chưa chuẩn bị tốt, em có chút sợ!”
Cố Tuyết Cầm quay lưng về phía Long Thiên Tiếu, nhắm mắt lại có chút chột dạ nói.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lãnh đạm đáp.
“Được rồi, mau ngủ đi”.
Cố Tuyết Cầm lại nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng không nói gì chỉ tiếp tục nhắm mắt, tựa hồ đang ngủ như bình thường.
Sau vài phút trôi qua, Cố Tuyết Cầm phát hiện phía Long Thiên Tiếu không có động tĩnh gì, trong lòng nghĩ anh đã ngủ rồi, giờ phút này, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Cũng không biết vì sao, đối với chuyện vợ chồng, cô vừa có chút sợ hãi vừa có chút mong chờ, thời gian năm năm qua, cô chưa từng nghĩ đến những chuyện đó, gả cho người chồng này, cô vẫn luôn nghĩ cứ sống tiếp như vậy, cô độc đến hết quãng đời còn lại.
Thế nhưng sự tình cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động dần dần phát sinh thay đổi.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm nghĩ nghĩ rồi buông lỏng đầu gối ra, đầu lại rúc vào trong lòng Long Thiên Tiếu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ tới ở trong lồng ngực Long Thiên Tiếu lại có cảm giác an toàn như vậy. Hiện giờ, cô thậm chí có chút ghiền, tựa như nếu rời xa vòng ôm này mỗi đêm đều sẽ cảm thấy khó ngủ.
Đúng vào lúc này, một bàn tay vuốt ve mái tóc cô.
“Anh lại giả vờ ngủ”.
Cố Tuyết Cầm tức giận nói.
“Anh vốn không ngủ”.
Long Thiên Tiếu có chút nói không nên lời. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy nhưng cũng không trả lời thay vào đó cọ cọ vào cổ Long Thiên Tiếu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cắn vào bả vai Long Thiên Tiếu.
“Không phải em đói bụng chứ?”
Long Thiên Tiếu cũng có chút cạn lời.
“Nhìn qua có hơi gầy, nhưng vì sao trên người lại có nhiều cơ bắp như vậy”.
Bàn tay ngọc của Cố Tuyết Cầm chạm vào cơ bụng tám múi của Long Thiên Tiếu, thản nhiên nói.
“Trước kia có luyện tập, một mét chín, ngày trước cân nặng tầm chín mươi, một trăm cân”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói.
“Sờ vào thật thoải mái”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cười nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng không biết nói gì, chỉ hôn nhẹ một cái lên trán Cố Tuyết Cầm.
Cảm nhận được động tác này, khóe miệng Cố Tuyết Cầm hơi cong lên như hình cánh cung, trong lòng thấy ấm áp rồi khẽ nhắm hai mắt lại.
Sau khi ăn xong bữa sáng hôm sau, Long Thiên Tiếu nhận được điện thoại của Lôi Hổ.
Cuộc điện thoại này, Long Thiên Tiếu đã sớm đoán được trước, chỉ là không ngờ Lôi Hổ muộn vậy mới gọi đến.
“Anh Long, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh”.
Sau khi kết nối điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lôi Hổ.
“Có chuyện gì không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền hỏi.
“Phương Thắng Thiên hẳn không phải là anh Long mời đến, hôm qua hắn nói người bạn của hắn và anh Long là bạn bè, muốn mời người bạn của mình giải quyết mâu thuẫn giữa Bắc Thành và Đông Thành của chúng ta”.
Lôi Hổ đi thẳng vào vấn đề nói.
“Phương Thắng Thiên quả thực không phải tôi mời đến, còn kết giao bạn bè đúng thật là có”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy nói cụ thể hơn.
“Như vậy, cho hỏi anh Long tính xử lý chuyện này như thế nào?”
Lôi Hổ lại hỏi, nếu Long Thiên Tiếu nhúng tay vào chuyện này, vậy sự tình sẽ không giống như lúc đầu.
“Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xong”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ đáp lại.
“Như vậy đi, anh Long có thể nói cho tôi biết người bạn kết giao với anh là ai không? Mong anh Long không cần nghĩ nhiều, Lôi Hổ nếu đã nghe theo chỉ thị của anh đương nhiên cũng sẽ là người của anh Long, nhưng tôi quản lý công việc của Đông Thành, tôi cũng phải có trách nhiệm với anh em của mình”.
Lôi Hổ lại hỏi.
“Anh hẳn là còn nhớ Huyết Đồ Tể ở thành phố Lâm Giang chứ?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.
“Đương nhiên là nhớ rõ, nhưng đây đã là chuyện của hơn mười năm về trước rồi, hơn mười năm trước, Huyết Đồ Tể cai quản Bắc Thành, có chiều hướng thống nhất toàn thành phố Lâm Giang. Nhưng khi mọi thứ ở Bắc Thành đều rất phát triển, Bắc Thành xảy ra biến cố, Huyết Đồ Tể đột nhiên mất tích, Phương Thắng Thiên cũng mất tích, không ai biết chuyện gì, nghe đồn Phương Thắng Thiên soán vị, nhưng khi đó Phương Thắng Thiên mới mười tám tuổi, thế lực trong tay cũng không có bao nhiêu, có thể cướp được Bắc Thành từ tay Huyết Đồ Tể mà khống chế được sao? Cho dù có thể cướp được thì người ở Bắc Thành có thể phục Phương Thắng Thiên không? Cho nên hết thảy chuyện này có vẻ không hề tầm thường”.
Lôi Hổ nghe vậy, lại chậm rãi nói.
“Anh nói không sai”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.
“Hơn nữa nghe nói Huyết Đồ Tể này trời sinh thần lực, vũ dũng hơn người, lại tâm cơ thủ đoạn, làm việc xảo quyệt. Thời điểm hơn mười năm trước, giết người với anh ta là chuyện bình thường, có thể được tung hô là Huyết Đồ Tể có thể thấy được người này không hề đơn giản”.
Lôi Hổ lại nói.
“Huyết Đồ Tể chính là người bạn của tôi. Anh ấy muốn giải quyết mâu thuẫn giữa Bắc Thành và Đông Thành trong hòa bình”.
Long Thiên Tiếu lại đáp.
“Cái gì?”
Lôi Hổ nghe thấy vậy hiển nhiên là bị dọa cho sợ.
“Anh Long, Huyết Đồ Tể người này mưu mô thủ đoạn, anh tuyệt đối đừng dễ tin tưởng lời của anh ta”.
Lôi Hổ lại căng thẳng nói.
“Anh đã từng tiếp xúc với Huyết Đồ Tể chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Vẫn chưa, thời điểm tôi có chỗ đứng ở thành phố Lâm Giang thì anh ta đã mất tích, những điều này tôi nghe được từ đại ca ngày trước của Đông Thành”.
Lôi Hổ đáp.
“Tôi từng tiếp xúc với anh ta rồi. Tôi không biết anh ấy có phải loại người lươn lẹo không, nhưng trước mặt tôi anh ấy sẽ không giở trò gì đâu. Có lẽ trước kia anh ấy là người mưu mô nhưng thời gian cũng có thể thay đổi một con người”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lãnh đạm nói.
“Anh Long nói thì nói thế, nhưng mà”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, tựa hồ có lời gì khó nói.
“Tôi đại diện cho lợi ích của Đông Thành, sẽ vì mọi người mà tranh thủ giành lợi ích”.
Long Thiên Tiếu lại nói, nghe thấy câu này, trong lòng Lôi Hổ cũng an tâm hơn một chút, nói nhiều như vậy đơn giản cũng chỉ vì lợi ích thôi.
“Anh cảm thấy, không có người ngoài can thiệp vào thì anh thực sự có thể nuốt trôi miếng thịt béo phường 13 Bắc Thành sao?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi ngược lại.
Lôi Hổ nghe thấy thế cũng không nói gì, tựa hồ rơi vào trâm tư, thật lâu sau hắn ta mới mở miệng nói chuyện.